Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thay Mận Đổi Đào - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:23:37
Lượt xem: 4,691

"Cố Thời Nghi, nàng chính là kẻ dối tra, nàng lại bỏ trốn rồi."

 

Mắt ta khẽ lay động.

 

Hoá ra từ lâu chàng đã phát hiện ra Liễu Mạc Từ không phải ta rồi.

 

Dù bản thân đã ở trong trạng thái linh hồn nhưng lồng n.g.ự.c vẫn không khỏi cảm thấy đau nhói.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Những lời này đều là lời mắng chàng trong lúc cãi vã sau khi ta bị chàng bắt lại lúc bỏ trốn.

 

Lúc này ta mới chợt nhớ ra, Châu Vô Dạng đã rất lâu rồi không ở trước mặt ta g.i.ế.c người, trên giường cũng vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn.

 

Ta còn tưởng chàng ấy chỉ chán ta thôi, nhưng không ngờ chàng ấy lại nghe theo mọi lời phàn nàn của ta.

 

Châu Vô Dạng, hóa ra chàng lại để ý tới ta nhiều đến vậy.

 

Nhưng đã quá muộn rồi.

 

"Châu Vô Dạng, ta thật sự không lừa chàng." Ta ngẩng đầu đưa tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ lấy gò má của Châu Vô Dạng, “Lần này ta không chạy trốn, ta chỉ là c.h.ế.t rồi."

 

Ta không biết Châu Vô Dạng làm sao phát hiện được Liễu Mạc Từ là giả, cũng không biết chàng có thể nghe được lời ta nói hay không.

 

Chỉ là… trước giờ ta cũng chưa từng muốn ôm chàng chặt như lúc này.

 

11.

 

Có lẽ là vì biết được thân phận của Liễu Mạc Từ nên Châu Vô Dạng đã bí mật sai người đi khắp nơi tìm tung tích của ta, đồng thời chàng càng ngày càng thờ ơ với Liễu Mạc Từ.

 

Ngoài việc hằng ngày phải lên triều và về phủ, chàng tự nhốt mình trong phòng rồi ngẩn ngơ, không cho phép Liễu Mạc Từ đến gần mình.

 

Nhưng không hiểu sao, chàng lại không vạch mặt Liễu Mạc Từ mà giữ ả trong phủ.

 

Liễu Mạc Từ mời chàng đến với lý do ả bị bệnh.

 

Ta ung dung lẻn vào, nhìn thấy Liễu Mạc Từ đang kéo tay áo Châu Vô Dạng khóc lóc. Ả không nói nên lời và chỉ có thể dùng ngón tay múa may quay cuồng để biểu đạt ý muốn.

 

Ta xem không hiểu ả đang muốn nói gì.

 

“Thân thể ngươi không được khỏe.” Châu Vô Dạng cũng lười đi phân tích ý nghĩa động tác của Liễu Mạc Từ, dùng giọng nói lạnh lùng cắt ngang động tác của cô.

 

Chàng dùng ngón tay ấn vào giữa hai lông mày, nói: “Từ ngày mai trở đi, ngươi chuyển sang phòng bên hông đi, ở đó sẽ yên tĩnh, thích hợp cho ngươi nghỉ ngơi.”

 

Phòng ở bên hông không chỉ yên tĩnh mà còn hoang tàn, nói gì đến nghỉ ngơi.

 

Liễu Mạc Từ sắc mặt tái nhợt, nhưng ả không thể chống lại uy lực trên người Châu Vô Dạng, chỉ có thể cúi đầu biểu thị đồng ý.

 

Nhưng mấy ngày trước Liễu Mạc Từ bị lấy m.á.u quá nhiều, thân thể vốn đã suy yếu, trong người lại có cổ trùng tác quái.

 

Vào ngày thứ hai sau khi chuyển sang phòng bên hông, ả đã bị cảm, cơn sốt cao kéo dài, ho liên tục, yếu ớt dựa vào giường, giọt lệ trong veo chảy dài trên mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thay-man-doi-dao/chuong-5.html.]

 

Ả lại nhờ người mời Châu Vô Dạng lần nữa, nhưng Châu Vô Dạng chỉ tùy ý mời một lang trung tới, kiểm tra mạch và kê đơn thuốc. Sau khi lang trung rời đi, ả tức giận ngẩng đầu lên.

 

Ả hỏi hệ thống:

 

"Ngươi khẳng định trước kia người Châu Vô Dạng yêu nhất là Cố Thời Nghi sao? Vậy tại sao ta đã bệnh nặng như vậy hắn cũng không đến nhìn một cái?"

 

12.

 

Hệ thống im lặng hồi lâu cũng chẳng nói một lời.

 

Nhưng ta biết.

 

Không phải Châu Vô Dạng không yêu Cố Thời Nghi, chàng chỉ là không yêu Liễu Mạc Từ mà thôi.

 

Ngày xưa khi ta còn sống, vì sợ lạnh nên đầu mùa thu chàng đã bảo người dựng lò than.

 

Châu Vô Dạng trông thấy, luôn xị mặt thẳng thừng bảo ta kiêu kỳ, nhưng chiều hôm đó lại sai người mang than đến cho ta. Cho dù ta có bị nhiễm phong hàn, Châu Vô Dạng vẫn sẽ ở bên giường bệnh chờ cho ta khỏe lại.

 

Lúc đó ta còn ngỡ chàng tưởng ta giả bệnh, sợ ta lại bỏ chạy.

 

Giờ nghĩ lại, chàng ấy hẳn là đang lo lắng cho ta.

 

Chàng ấy chỉ không giỏi ăn nói thôi, mãi cho đến khi Liễu Mạc Từ sốt cao rồi ngất đi, Châu Vô Dạng mới đến thăm ả.

 

Ta bay qua bay lại quanh giường, nhìn khuôn mặt Liễu Mạc Từ giống hệt ta, đang ngủ rất say.

 

Thật trớ trêu, rõ ràng ả đã chiếm lấy vị trí của ta và cướp phu quân ta, làm đủ mọi việc ác mà lại có thể ngủ yên ổn như thế.

 

Châu Vô Dạng từng dạy ta rằng nếu như hận ai đó, hãy khiến người đó không bao giờ được bình yên.

 

Nên ta đã chui vào giấc mơ của Liễu Mạc Từ.

 

Trong mộng, ả đang cùng Châu Vô Dạng bái thiên địa, yên tâm đón nhận tất cả những gì cướp được từ tay ta.

 

Ta lao tới, dùng cả hai tay tóm lấy cổ ả rồi đẩy ả xuống ao sen.

 

13.

 

Liễu Mạc Từ sợ hãi tỉnh dậy.

 

Toàn thân đổ mồ hôi lạnh, kinh hoảng nhìn căn phòng trống trải.

 

Trong bóng tối, ta thấy sắc mặt ả tái mét, da trên trán phồng rộp lên do chất độc từ cổ trùng trong cơ thể tiết ra.

 

Liễu Mạc Từ đầu nhức như búa bổ, liên tục ôm đầu đập vào tường, như muốn phá vỡ bọc trùng.

 

Tuy nhiên, ả đập mạnh đến nỗi tróc cả da trán, nhưng cổ trùng nương theo mạch m.á.u của cô mà bơi xuống nơi ở xương đòn rồi ở đó lại nổi lên một bọc trùng to tướng.

 

Loading...