Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thay Mận Đổi Đào - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-12-02 13:22:00
Lượt xem: 5,193

Những vệt m.á.u đỏ bay ra khỏi cơ thể ả ta, xuyên qua bức bình phong và xuyên vào cơ thể Cố Tòng Dung nằm sau bình phong.

 

Máu tươi từ trên người Liễu Mạc Từ liên tục được cung cấp cho Cố Tòng Dung.

 

Khuôn mặt ốm yếu của Cố Tòng Dung bằng mắt thường cũng đã thấy nó hồng hào hẳn lên, nhưng trên khuôn mặt của Liễu Mạc Từ lại lộ ra vẻ mệt mỏi đáng kinh ngạc.

 

Ả ta liên tục trợn mắt, mấy lần suýt ngất đi, đều bị một chậu nước lạnh đánh thức.

 

Cuối cùng, để ngăn cản Liễu Mạc Từ nói cho Châu Vô Dạng, đạo sĩ đã đưa cho cô một bát thuốc.

 

Liễu Mạc Từ đã bị bát thuốc độc đó biến thành người câm.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Hệ thống sợ hãi ẩn nấp trong ý thức của Liễu Mạc Từ, nghiến răng nghiến lợi, ngược lại thì ta lại vớ được chút may mắn.

 

Nếu như Liễu Mạc Từ không g.i.ế.c ta và thay thế ta, thì hôm nay người bị đưa đến Cố gia để truyền m.á.u cho Cố Tòng Dung chính là ta rồi.

 

8.

 

Khi Châu Vô Dạng đến đón Liễu Mạc Từ, bước đi của ả còn hơi loạng choạng, đôi mắt đờ đẫn, phải nhờ người khác dìu ả bước đi.

 

Nhìn thấy Châu Vô Dạng, ánh mắt của Liễu Mạc Từ sáng hẳn lên, chậm rãi nghiêng người về phía chàng.

 

Châu Vô Dạng liếc nhìn ả một cái, nhưng cũng không dìu ả, hai tỳ nữ bên cạnh mẫu thân nhanh chóng đón lấy tay của Liễu Mạc Từ.

 

Châu Vô Dạng hơi nhíu mày, hỏi một câu: "Sao sắc mặt của ngươi lại kém như vậy?"

 

Liễu Mạc Từ lúc này đã không nói nên lời.

 

Phụ thân ôn tồn mỉm cười nói: "Thời Nghi hôm qua đi cưỡi ngựa với đại ca, con bé không biết cưỡi ngựa, nên có chút sợ hãi, vẫn chưa bình phục."

 

Châu Vô Dạng rũ mắt xuống, cũng không biết có tin hay không.

 

Phần lớn là không rồi.

 

Trước đây Châu Vô Dạng từng dạy ta cưỡi ngựa.

 

Chàng ấy nói, ta là kỵ thủ có thiên phú nhất, dù con ngựa có hoang dã đến mấy thì nó cũng sẽ bị thuần hóa trong tay ta.

 

Chàng ấy thậm chí còn hứa với ta rằng vào mùa xuân tới, khi công việc triều chính không mấy bận rộn, chàng sẽ đưa ta đến thành Toái Diệp. Đi ngắm vầng trăng treo cao trên bầu trời, đi cưỡi ngựa giữa sa mạc rộng lớn.

 

Lúc đó ta cũng chỉ cho rằng chàng ấy đang muốn dỗ ta để ta muốn bỏ chạy nữa nên ta cũng chỉ thản nhiên đáp lại, không để bụng chuyện này.

 

Nhưng bây giờ có vẻ như ta phải thất hứa với chàng rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thay-man-doi-dao/chuong-4.html.]

Châu Vô Dạng lông mi khẽ run lên, nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, sau đó bảo Liễu Mạc Từ lên xe ngựa.

 

9.

 

Ngày hôm sau, tin tức từ Cố gia truyền tới: Cố Tòng Dung đêm qua đột nhiên phát điên, c.h.é.m c.h.ế.t phụ thân và mẫu thân, còn có cả một vị đạo sĩ, cuối cùng thì đột ngột c.h.ế.t tại chỗ.

 

Liễu Mạc Từ thở phào nhẹ nhõm một hơi, trao đổi với hệ thống trong ý thức của cô: "May là Cố Tòng Dung đã chết, nếu không, sau này ta mỗi ngày đều phải truyền m.á.u cho hắn ta."

 

Hệ thống còn nói: [Ký chủ, nhất định là Châu Vô Dạng biết bọn họ ức h.i.ế.p người, cho nên mới phái người g.i.ế.c Cố Tòng Dung, bằng không sao có thể hôm qua người mới trở về, hôm nay Cố Tòng Dung đã c.h.ế.t chứ?]

 

Liễu Mạc Từ đã bị hệ thống thuyết phục.

 

Nhưng riêng ta biết rất rõ, bệnh tình của Cố Tòng Dung đã kéo dài hơn mười năm, sở dĩ hôm qua hắn ta đột ngột qua đời là vì Liễu Mạc Từ không phải là ta.

 

Đối với Cố Tòng Dung mà nói, m.á.u của ả truyền cho hắn chính là chất độc đẩy nhanh cái chết.

 

Nhưng dù thế nào đi nữa, ta vẫn rất vui vì Cố Tòng Dung đã chết.

 

Dưới sự khuyến khích của hệ thống, Liễu Mạc Từ mặc cho thân xác bệnh tật vẫn vào bếp nấu một bát canh hạt sen, sau đó đến thư phòng tìm Châu Vô Dạng.

 

Nhưng lại bị thị vệ canh cửa chặn lại, thị vệ nói Châu Vô Dạng đang xử lý công vụ. Trên bàn quả thật có rất nhiều giấy tờ cùng tấu chương lộn xộn, nhưng Châu Vô Dạng lại chưa chịu đụng đến.

 

Chàng cầm một cuốn sách ố vàng trên tay, cả người đều bao trùm bởi sự cô đơn.

 

Ta tò mò tiến lại gần, cúi xuống nhìn kỹ hơn, nhưng Châu Vô Dạng lại mở miệng nói: “Cố Thời Nghi.”

 

10.

 

Chàng ấy có thể nhìn thấy ta?

 

Ta lập tức đứng hình tại chỗ, tim đập cực mạnh, quay lại nhìn chàng, anh mắt Châu Vô Dạng xuyên qua ta rơi vào chồng sách.

 

Đó là, bức tranh chân dung của ta.

 

Khi gió thổi qua, thổi bay từng trang trong cuốn sổ, lúc này ta mới nhận ra, mỗi một trang trong cuốn sổ của Châu Vô Dạng đều là chân dung vẽ ta cả.

 

Bên cạnh đó, mỗi trang còn có một dòng chữ ở góc trên bên phải, nét chữ mạnh mẽ, có lực nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, bốn chữ “Thê tử Thời Nghi” được nắn nót đều đặn.

 

Hóa ra vừa rồi chàng ấy không phải gọi cho ta, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc lẫn lộn.

 

Châu Vô Dạng ngơ ngác nhìn pho tượng nhỏ: “Cố Thời Nghi, nàng là kẻ dối trá.”

 

"Nàng không thích nhìn thấy ta g.i.ế.c người, ta không g.i.ế.c người nữa, nàng không thích ta luôn ở trên giường quấy rầy nàng, ta không quấy rầy nàng nữa, nàng rõ ràng đã hứa với ta rằng nàng sẽ không chạy trốn nữa mà."

 

Loading...