Tân nương mùa xuân - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-28 16:00:05
Lượt xem: 5,814
5
Tần Vũ rất dễ dụ, ta nói thử thích người khác, hắn liền bắt đầu giữ vững tinh thần ngày ngày lắc lư trước mặt ta.
Ngay từ đầu là bổ cho ta một phòng củi, tiếp đến lại cho ta tìm thật nhiều đồ ngọt.
Mỗi lần ta ăn mấy cái bánh ngọt kia, hai con mắt luôn toả sáng, thậm chí còn ném cho hắn mấy ánh mắt tán dương
Mà Tần Vũ thì hếch mặt lên kiêu ngạo, một mặt mong đợi nhìn ta.
Ta giả bộ như không hiểu dáng vẻ kia, khen sư phó làm bánh ngọt thật khéo léo, có tay nghề.
Tần Vũ gấp đến độ vò đầu bứt tai, hận không thể gõ mở đầu của ta nhìn xem bên trong có não không hay chỉ dùng để trang trí.
Đến tháng thứ tư Tạ Kim Ngôn lên kinh thành nhậm chức, Vương Đại nương đưa đến một giỏ trứng gà, thần thần bí bí nói định làm mai cho ta.
Ta cười hỏi Vương Đại nương định làm mối cho ai thế, Vương Đại nương thừa nước đục thả câu bảo ta lên Mãn Hương Lâu trên trấn gặp nam tử kia một lần là biết ngay thôi
Trong đầu ta sớm đã hiện ra thân ảnh cao lớn tráng kiện của người kia rồi, nghĩ đến hắn nhìn thì có vẻ lỗ mãng nhưng nội tâm cũng thật là tinh tế.
Đây cũng coi như là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò một cách đàng hoàng, ta nghĩ là vẫn nên ăn mặc thật hẳn hoi chút mới được.
Thế là đến ngày đó, ta mặc bộ váy dài thanh lịch mới mua lên người, lại phối hợp chiếc đai lưng màu xanh nhạt buộc vào chiếc eo nhỏ.
Ta hiếm khi thả mái tóc dài vẫn búi hàng ngày xuống, tinh tế chải thẳng lại rồi cài một chiếc trâm cài tóc hoa mai.
Ta đã có thể nghĩ đến cảnh Tần Vũ nhìn thấy ta thế này sẽ trợn mắt há mốc mồm thế nào, thật sự là mười phần chờ mong.
Lúc ta đẩy cửa phòng Mãn Hương Lâu ra, nam nhân sớm đã ngồi đó chờ đợi, ánh mắt lạnh buốt như hoá thành một cơn gió lạnh cứ như vậy trông thẳng về phía này, trong mắt đầy sự chờ mong vẻ ngạc nhiên của ta.
Nhưng sắc mặt ta lại lạnh lẽo, thanh âm lạnh nhạt nói: "Tạ Kim Ngôn, thế nào lại là ngươi?"
Tạ Kim Ngôn nghe vậy thần sắc khẽ giật mình, sau đó ánh mắt nóng rực nhìn mặt ta mà nói: "Tiểu Vân, ta đã ở kinh thành chuẩn bị tốt hết thảy rồi, bây giờ ta trở về cầu hôn nàng, sau đó đón nàng vào kinh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tan-nuong-mua-xuan/chuong-4.html.]
Nói xong hắn đứng lên nắm tay của ta, ta nhất thời không sẵn sàng bị hắn đụng phải, trong lòng trào lên cơn buồn nôn.
Ta vừa mới chuẩn bị đem hắn tay hất ra, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến một thanh âm khàn khàn chất vấn: "Tiểu Vân, các ngươi đang làm gì thế?"
6
Tần Vũ tức giận thì không dễ dỗ dành đâu.
Hắn dạy xong học thì chạy ngay tới tiệm bánh ngọt ở thành Đông, mang đến cho ta vài chiếc bánh ngọt mà ta yêu thích nhất – bánh hoa lê.
Ai ngờ bị Vương Đại nương nói rằng ta đi xem mắt.
Hắn vắt chân lên cổ chạy đến Mãn Hương Lâu, vừa vặn gặp được cảnh Tạ Kim Ngôn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta kia.
Ta muốn cùng hắn giải thích, hắn lại chạy về phía trước với khuôn mặt như một oán phụ chốn khuê phòng, nhưng bước chân lại rề rà, tốc độ đi vừa phải, ta vẫn có thể đuổi kịp hắn
Ta khoan thai tự đắc đi sau lưng Tần Vũ, vận tốc cực thấp, muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc muốn tức giận đến khi nào.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đột nhiên, bóng lưng Tần Vũ bỗng dừng lại, ta chợt đụng vào trên lưng của hắn, đau đến mức mũi ta chua chua, khóe mắt cũng tràn ra hai giọt nước mắt.
Tần Vũ nghe thấy ta thấp giọng hô, rốt cục chịu quay đầu nhìn ta, hắn muốn đem cái tay đang che mũi của ta bỏ xuống dưới để nhìn thử một cái, nhưng lại bận tâm rằng chúng ta bây giờ không có quan hệ gì cả, mặc dù gấp, vẫn là duy trì bộ dáng lãnh đạm: "Nàng không sao chứ?"
Ta sờ lên cái mũi, cười nói: "Không có việc gì."
"Nàng còn cười được!" Ánh mắt như bị tổn thương của Tần Vũ mang theo khiển trách sâu kín, giống như cún con bị người ta vứt bỏ.
Ta cảm thấy lấy buồn cười, hỏi hắn: "Ta tại sao lại không được cười?"
"Có phải hôm nay nàng gặp được Tạ Kim Ngôn nên mới vui vẻ như thế phải không?"
Hai cái này thì có liên quan gì đến nhau chứ, gặp người này tưởng thật, ta cũng không đùa hắn nữa, chiếc hầu bao ta đã chuẩn bị sẵn cho hắn lấy ra, đong đưa trước mặt nam nhân .
Tần Vũ khẽ giật mình, đem hầu bao tiếp nhận rồi quan sát một hồi, khoé miệng không khác gì Khổng tước giương cánh, rõ ràng nhìn ra ý tứ của người ta rồi, còn giả bộ như không hiểu hỏi ta: "Đây là cái gì?"
"Hầu bao người ta rơi ven đường, ta nhặt được, vừa vặn có thể cho ngươi."