TA LÀM TIỂU THIẾP Ở TẦN PHỦ, CHỈ MỘT LÒNG MỘT DẠ YÊU THIẾU PHU NHÂN - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-05 19:41:30
Lượt xem: 802
Hừ, lấy đồ mình đã uống cho thiếu phu nhân ư, thiếu phu nhân là ai cơ chứ, há có thể uống đồ thừa của ngươi sao?
Thiếu phu nhân đói bụng, ta lập tức đưa bánh ngọt, ai ngờ thiếu gia lại nhanh hơn ta một bước.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân không thích ăn bánh đậu Hà Lan, thiếu phu nhân thích ăn bánh đậu xanh cơ.”
Thiếu phu nhân gật đầu.
“Thiếu gia, bánh ngọt vỡ nát rồi.”
Người lớn cả rồi mà còn bóp nát miếng bánh ngọt làm gì?
“Hóa ra ngươi hiểu thiếu phu nhân như vậy sao.”
“Thiếu phu nhân không thích ăn bánh đậu Hà Lan mà ngươi còn mang theo?”
Ta lấy một miếng bỏ vào miệng: “Thiếu phu nhân không thích nhưng ta thích đó.”
Thiếu gia phất tay áo, không nói lời nào nữa.
“Thiếu phu nhân, người xem hình người làm bằng đường này đi.”
Ta vừa lôi kéo thiếu phu nhân xem hàng quán bên đường, thiếu gia liền chen miệng vào: “Phù Nhi, nàng mau nhìn bức họa kia kìa.”
“Nhìn hình người kia cơ.”
“Xem bức họa.”
Thiếu phu nhân bị kéo đông kéo tây, đầu óc choáng váng.
“Đủ rồi đó!”
Thiếu gia có chút oán hận nhìn ta: “Ngươi, lên xe ngựa của ngươi đi.”
Ta ôm chặt thiếu phu nhân: “Thiếu phu nhân nói để cho ta đi cùng nàng.”
“Có phải ngươi đã quên ta mới là chi chủ hay không?”
Không quên, chỉ là ta không muốn nghe cho lắm.
Ta cứng cổ trừng mắt nhìn thiếu gia.
“Ngươi, đi đi.”
Thiếu gia không thể tin được nhìn thiếu phu nhân, ta nở nụ cười, phất phất tay với hắn: “Thiếu gia đi thong thả nhé.”
“Ngươi, cũng đi đi.”
Thiếu phu nhân chỉ vào ta.
Thiếu gia chợt bật cười ha ha.
Hừ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-lam-tieu-thiep-o-tan-phu-chi-mot-long-mot-da-yeu-thieu-phu-nhan/chuong-11.html.]
Thiếu phu nhân: Hai người ở bên ta phiền phức quá đi.
Vất vả lắm mới chờ được đến lúc xuống xe, ta định chạy tới đỡ thiếu phu nhân thì nhìn thấy móng vuốt của thiếu gia vươn tới. A, tay của thiếu gia cũng nắm lấy tay thiếu phu nhân rồi.
Hắn còn dương dương tự đắc nhìn ta một cái, cằm hếch lên cao.
Ta nghiến răng kèn kẹt.
Trong phòng.
“Ai da, hôm qua ngươi học tốt như vậy, sao hôm nay lại không biết viết thế nào?”
Ta mếu máo không nói lời nào mà chỉ nhìn thiếu gia.
Mỗi lần ta hạ bút viết một nét là thiếu gia giống như người đau răng ấy, còn đáng sợ hơn nhiều so với thiếu phu nhân.
“Thiếu phu nhân, ta… ta sợ.”
Thiếu phu nhân phất tay: “Thiếu gia, thời tiết tốt như vậy, sao chàng không đến điền trang ngắm cảnh đi?”
“Không cần, ta vừa mới đi rồi.”
m lượng của thiếu phu nhân tăng thêm: “Hay là chàng đi xem một lần nữa đi?”
Thiếu gia liếc ta một cái rồi cầm lấy áo choàng.
Thiếu gia vừa đi một cái là ta đã viết được luôn rồi.
“Viết cho tốt vào, buổi tối không cần ăn cơm nữa.”
Hu hu hu, thiếu gia đi là tốt nhưng thiếu phu nhân lại trở nên hung dữ rồi!
8.
Chết tiệt! Rõ ràng thiếu gia chơi xấu ta.
Ta vừa tới phòng thiếu phu nhân thì được đám hạ nhân báo lại thiếu phu nhân đã đi cùng thiếu gia tới suối nước nóng.
Trái tim của ta lập tức lạnh lẽo, thậm chí còn lạnh hơn nhiều so với chè đậu xanh ướp lạnh.
Nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, thiếu phu nhân bị thiếu gia bắt cóc, đối thủ một mất một còn Đồng di nương cũng đến đây như kẻ trộm vậy.
“Dựa vào cái gì mà ngươi có thể tới mà ta không thể tới.”
“Ta phụng mệnh phu nhân tới hầu hạ thiếu gia.”
Hai mắt ta sáng ngời, nếu như thiếu gia bị Đồng di nương quấn chân thì có phải thiếu phu nhân chỉ thuộc về một mình ta hay không?
“Đồng di nương, ngươi có muốn biết thiếu gia đi đâu không?”
Đồng di nương hoài nghi nhìn ta, trong ánh mắt như muốn nói ‘ngươi đang định mưu hại ta sao’.
“Thế cuối cùng ngươi có muốn gặp thiếu gia hay không? Muốn gặp thì mau đuổi theo đi.”