TA LÀM TIỂU THIẾP Ở TẦN PHỦ, CHỈ MỘT LÒNG MỘT DẠ YÊU THIẾU PHU NHÂN - Chương 03
Cập nhật lúc: 2024-08-05 19:33:44
Lượt xem: 465
“Miêu di nương, có phải người có chuyện gì phiền lòng đúng không?”
Vẻ mặt ta đau khổ, ngượng ngùng nói đến chuyện anh đào.
Thiếu phu nhân cao giọng cười: “Rốt cuộc thì vẫn còn nhỏ tuổi.”
“Mau lấy hương vân sa kia đưa cho Miêu di nương đi. Miêu di nương, ngươi trở về cứ bọc hương vân sa (*) này bên ngoài cây anh đào thì đám chim sẻ kia sẽ không bao giờ đến nữa.”
(*) Hương vân sa: là một loại lụa tơ tằm rất quý giá, hiện đã được công nhận là di sản văn hóa và nghệ thuật của Quảng Đông.
Ta mừng rỡ vô cùng, vui vẻ nhận lấy.
Thiếu phu nhân đúng là một người tốt bụng!
Ta thuận tiện hỏi xin một ít hạt giống trái cây, rau dưa, thiếu phu nhân chỉ cần vung tay một cái đã sắp xếp đủ cho ta.
Ta có chút cảm động: “Thiếu phu nhân, ngài thật tốt.”
“Nha đầu ngốc, mới vậy mà đã thỏa mãn rồi.”
Ta lắc đầu, ta nói ta không ngốc.
“Mẫu thân ta nói người mang ơn thì phải báo đáp, thiếu phu nhân đối tốt với ta như thế, ta đều ghi tạc trong lòng. Sau này nếu thiếu phu nhân có cần hỗ trợ thì ngài cứ việc phân phó A Kiều.”
Mặc Yên chọc ta một cái, ta ý thức được có thể mình đã nói sai nên vội vàng ngậm miệng.
Thiếu phu nhân nói ta không cần ngại, nàng ấy nói trong phủ nàng cũng có muội muội tầm tuổi ta. Lúc nàng ấy nhìn thấy ta cũng giống như nhìn thấy muội muội nhà mình, nếu như ta nguyện ý thì nàng ấy nguyện ý nhận ta làm muội muội.
Ta quỳ trên mặt đất, nói không thành lời.
“Thiếu phu nhân có thể coi trọng A Kiều, nhận A Kiều làm tỷ muội đã là phúc phận của A Kiều.”
“Nhưng trong lòng A Kiều, thiếu phu nhân chính là nữ thần, A Kiều không dám nhận nữ thần là tỷ tỷ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-lam-tieu-thiep-o-tan-phu-chi-mot-long-mot-da-yeu-thieu-phu-nhan/chuong-03.html.]
Thiếu phu nhân kích động nắm tay ta, lại thưởng cho ta một cái vòng tay nữa.
“Vòng tay này còn đắt hơn một trăm lượng so với trâm ngọc kia đấy!”
Mắt ta cong cong, nhìn trái nhìn phải: “Cảm ơn thiếu phu nhân.”
Thiếu phu nhân giả bộ mắng ta: “Tiểu nha đầu này chỉ tham tiền bạc thôi, còn nịnh nọt ta là nữ thần, ta thấy ngươi đang coi ta là thần tài ấy chứ.”
Ta cười vui tươi hớn hở: “Đều đúng cả.”
Thiếu phu nhân cười đến nỗi ngửa mặt lên trời.
“Ngươi ấy à, không cần nói lời cảm tạ đâu. Chờ đến khi anh đào, rau dưa trái cây chín đỏ, ngươi chỉ cần nhớ tới thiếu phu nhân này là được.”
Ta nặng nề gật đầu.
Mặc Yên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Người có biết hương vân sa quý giá như nào không? Vậy mà người còn dùng nó để bọc cây anh đào á?”
“A? Thiếu phu nhân ban thưởng cho ta không phải là để ta bọc cây anh đào sao?”
Ta phân biệt rất rõ ràng, vòng tay trâm ngọc là món quà thiếu phu nhân tặng cho ta, là đồ của ta. Còn hương vân sa là để bọc anh đào, hơn nữa thiếu phu nhân còn rất mong chờ anh đào mau chín nên ta càng không thể phụ lòng thiếu phu nhân được.
Mặc Yên thở dài một hơi thật sâu: “Kẻ ngốc thì mãi là kẻ ngốc.”
“Cũng không biết kẻ ngốc này lấy vận may ở đâu ra nữa.”
Ta gật đầu: “Quả thật ta rất may mắn khi gặp được thiếu phu nhân tốt bụng như vậy.”
Hương Thảo trong thôn làm thiếp của người ta, cuối cùng bị hành hạ đến ra bãi tha ma, nghe nói mỗi ngày chủ mẫu đều đánh đập nàng ấy.
Ta rùng mình một cái, nghiêm túc dựng cọc quanh cây anh đào, bọc hương vân sa quanh cây mặc cho Mặc Yên hít sâu một hơi, đến nỗi nàng ấy không dám nhìn nữa, nhìn nữa chắc trái tim sẽ tan nát mất.
“Người ta chỉ bọc bằng giấy thường, còn người bọc cây bằng vàng bằng bạc đó!”