TA LÀM TIỂU THIẾP Ở TẦN PHỦ, CHỈ MỘT LÒNG MỘT DẠ YÊU THIẾU PHU NHÂN - Chương 02
Cập nhật lúc: 2024-08-05 19:32:37
Lượt xem: 268
Mặc Yên là nha hoàn do thiếu phu nhân phái tới hầu hạ ta, thiếu phu nhân nói nếu ta có nhu cầu gì thì cứ việc phân phó Mặc Yên, nhưng Mặc Yên còn đi nhanh hơn cả ta, ta căn bản không theo kịp.
“Vậy chờ quả chín, chúng ta nếm thử là sẽ biết có thể ăn hay không.”
Ta lau sạch nước miếng, còn Mặc Yên ngẩng đầu nhìn cây anh đào: “Chỉ sợ di nương còn chưa được ăn thì đã bị mấy con chim ăn hết rồi.”
Ta buồn rầu đi lòng vòng dưới gốc cây, nghĩ cách phòng mấy con chim phá đám kia.
Đột nhiên ta chợt nghĩ ra điều gì, kích động kéo Mặc Yên qua: “Trước kia lúc lúa chín, phụ thân ta sẽ làm mấy bù nhìn bằng rơm đuổi chim quạ đi. Hay là chúng ta cũng làm bù nhìn đặt quanh gốc cây anh đào đi.”
Ta hưng phấn khoa tay múa chân vẽ vị trí bù nhìn, Mặc Yên liếc mắt nhìn ta: “Di nương của ta ơi, người ngốc thật hay là giả ngu vậy?”
“Người đã vào phủ ba ngày rồi mà chưa thấy bóng dáng thiếu gia đâu cả, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc ăn uống mà thôi.”
Ta bật cười ha hả: “Dân dĩ thực vi thiên mà.” (*)
(*) Dân dĩ thực vi thiên: dân lấy ăn làm trời.
Phụ thân ta thường nói được ăn no chính là phúc.
Nói đến việc ăn, ta cảm thấy sau khi tới đây được hai ngày, hình như ta đã béo lên không ít.
Cơm Tần phủ ngon thật, chỉ có điều hơi ít.
Mặc Yên không nói lời nào, xoay người vào trong.
Nàng ta luôn ghét bỏ bên ngoài quá nóng, phơi nắng lâu sẽ khiến da mặt bị tổn thương. Nhưng ta lại không ghét bỏ chút nào, ta còn đang nghĩ nếu trồng chút trái cây, rau dưa ở mảnh đất trống ngoài kia thì tốt biết bao.
Nhưng mà, ta đi đâu để lấy được hạt giống đây.
2.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-lam-tieu-thiep-o-tan-phu-chi-mot-long-mot-da-yeu-thieu-phu-nhan/chuong-02.html.]
Ta đợi ở Tần phủ bảy ngày, trái anh đào nhỏ bằng hạt đậu xanh đã lớn lên bằng hạt đậu Hà Lan. Mỗi ngày, chuyện ta làm đầu tiên sau khi rời giường chính là nhìn xem quả anh đào đã đỏ hay chưa.
Sau khi kiểm tra anh đào xong, việc tiếp theo ta làm chính là thỉnh an thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân phân phó chỉ cần thỉnh an vào ngày mùng một và ngày mười lăm là được rồi, không cần phải đi qua mỗi ngày.
Hôm nay chính xác là ngày mười lăm.
Sắc mặt thiếu phu nhân có chút tái nhợt, có thể là ngủ không ngon nên nàng ấy hơi mệt mỏi.
Ta thầm nghĩ hay là mình không cần quấy rầy nàng ấy nữa. Ta đang định rời đi thì nàng ấy chợt gọi ta lại.
“Thiếu gia còn chưa đến chỗ ngươi sao?”
Ta gật đầu, có chút hoảng hốt. Tần gia mua ta về là để hầu hạ thiếu gia, mà ta còn chưa được nhìn thấy mặt thiếu gia được một lần, cũng không hầu hạ thiếu gia được lần nào.
Ăn không uống không trong phủ nhiều ngày như vậy, ta cũng có chút chột dạ.
Thiếu phu nhân hỏi ta có muốn gặp thiếu gia hay không, ta ‘a’ một tiếng, cảm thấy hơi rối rắm.
Anh đào sắp chín đến nơi rồi, Mặc Yên nói nếu thiếu gia nhìn thấy bù nhìn thì ngài ấy sẽ rất tức giận, mấy lần muốn nhổ hết ra nhưng ta đều không đồng ý. Lỡ như thiếu gia tới phủ rồi nhổ hết bù nhìn đi thì làm sao bây giờ?
Mà nếu ta không muốn, thiếu phu nhân cảm thấy ta vô dụng thì làm sao bây giờ?
Ta nghĩ đi nghĩ lại, nuốt một ngụm nước miếng, trả lời lập lờ nước đôi: “Thiếu gia muốn gặp ta thì ta sẽ gặp, không muốn gặp ta thì ta không gặp.”
Đây cũng không tính là lỗi của ta chứ.
Thiếu phu nhân khen ngợi nhìn ta một cái. Trong lòng ta mừng thầm.
Nghĩ đến cây anh đào trong sân, ta lại có chút ưu sầu. Mặc dù ngày nào ta cũng theo dõi sát sao nhưng cuối cùng vẫn không phòng được chim sẻ.