Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sủng Vật Của Hoàng Thúc - Chương 2: Mục Đích Sống

Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:29:20
Lượt xem: 7

-Aaaaaaa!

Tiếng hét dễ nghe này thật hay làm sao, A Linh cầm cây trâm đầy m.á.u giơ lên, bên trên ghim là con mắt trái của Tiêu Vũ Điền.

Hắn đang ôm mắt đau đớn kêu gào, m.á.u không ngừng chảy ra, cả người hắn run rẩy vẻ mặt hiện lên sự dữ tợn nhìn A Linh

-Tiện nhân, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!

-Người phải sống không bằng c.h.ế.t là mày, đền mạng cho Tiểu Nhị đi

A Linh gào lên, bao uất ức, nhẫn nhịn bấy lâu theo cái c.h.ế.t của Tiểu Nhị mà phát tiết lên người Tiêu Vũ Điền, nàng không quan tâm hắn là vương gia hay hoàng đế, đã động đến người thân của nàng đều phải chết.

Cây trâm lần nữa đ.â.m xuống chọc mù mắt còn lại, Tiêu Vũ Điền đạp vào bụng đá bay nàng ra, hắn nhịn đau rút cây trâm ném đi mau chóng chạy về phía cửa.

A Linh không để hắn chạy, nàng không quan tâm tới vết thương lao tới giữ Tiêu Vũ Điền lại, trong túi áo móc ra cây trâm của Tiểu Nhị đ.â.m mạnh xuống đầu của tên súc sinh này

-Này thì vương gia, này thì con cháu hoàng thất

-Lũ chúng mày đều đáng chết, đáng chết

-Tao sẽ bắt mày đền mạng gấp trăm ngàn lần, sẽ có ngày tao lôi cả hoàng thất c.h.ế.t cùng, chôn cùng Tiểu Nhị

-Tiêu Vũ Điền, đền mạng mày cho Tiểu Nhị đi.

A Linh thở gấp, nhìn kẻ hại c.h.ế.t Tiểu Nhị đã không còn động đậy nàng khẽ cười vui vẻ, nhìn cái đầu đã bị đ.â.m thủng kia mà nàng có cảm giác thoả mãn.

Tiểu Nhị, muội trả thù cho tỷ rồi, yên nghỉ đi

Lúc này cánh cửa mở ra, người nam tử vừa rồi đứng nhìn nàng rồi lại nhìn t.h.i t.h.ể bên dưới. Khuôn mặt lạnh lùng kia hơi hiện ra chút kinh ngạc rồi mau chóng trở lại như cũ

Bên ngoài sớm đã loạn thành một bầy, đám người trong kĩ viện đều nhìn về phía căn phòng này hóng chuyện.

-Đó không phải phòng của Tuyên Vương sao, có chuyện gì thế nhỉ

-Không biết nữa, nghe có tiếng hét, lại có tiếng chửi mắng

-Chắc Tuyên Vương lại bộc phát thú tính rồi, tội nghiệp cô gái trong đó

-Hôm qua đã c.h.ế.t một người rồi, hình như tên Tiểu Nhị thì phải

Tú bà đã sớm hoảng sợ vội chạy lên, bà ta vừa nãy mới sực nhớ ra A Linh và Tiểu Nhị là tỷ muội thân thiết, tiếng hét vừa nãy hình như là của Tuyên Vương điện hạ.

Vừa đi vừa mặc niệm Tuyên Vương điện hạ không việc gì, nhưng vừa lên tới nơi bà ta đã bị cảnh tượng trong phòng doạ hai chân nhũn ra, cả người ngã xuống đất vẻ mặt sợ hãi vô cùng.

Trong phòng m.á.u chảy khắp nơi, mùi tanh bốc lên xộc thẳng vào mũi người ta. Ở giữa phòng A Linh trong bộ váy trắng đã nhuộm đỏ đang như phát điên mà cười lớn

-Hahaha, Tuyên Vương c.h.ế.t ở đây thì cả kĩ viện này cũng phải chôn cùng, chính bà là người hại c.h.ế.t tỷ ấy đừng hòng thoát mà sống được.

A Linh đứng dậy, một thân huyết bào đầy sát khí doạ cho tú bà sợ vỡ mật mà không ngừng lùi lại phía sau.

-Ngươi không sợ chu di cửu tộc sao?

Lúc này người nam tử đi cùng Tuyên Vương lên tiếng, hắn từ đầu đến cuối đều quan sát A Linh, từ khi nàng vào phòng hắn đã thấy cả người nàng đều là oán khí, oán hận sâu nặng đến mức hắn chưa từng thấy ai như vậy.

Hắn đoán nàng có thể bị Tuyên Vương chà đạp hoặc hại, muốn gây khó dễ cho y, nhưng không ngờ tới nàng trực tiếp g.i.ế.c người, còn g.i.ế.c một cách dã man như này.

Giết thân vương chính là tử tội, thậm chí là chu di.

-Hahaha ta mười ba tuổi bị bán vào đây, đã sớm không có người nhà, Tiểu Nhị là mục đích và hy vọng sống duy nhất của ta. Hôm qua tỷ ấy bị đám hoàng thất các ngươi hại chết, ta có làm ma cũng sẽ khiến cả hoàng thất đền mạng!

Lời này khiến cả kĩ viện sợ hãi, muốn g.i.ế.c hết hoàng thất.

Đây là muốn g.i.ế.c cả hoàng đế, muốn tạo phản lật trời sao

-Ta là Hoàng thúc của hắn, đệ đệ của thánh thượng, ngươi muốn g.i.ế.c ta không?

-Muốn

-Vậy g.i.ế.c đi, ta sẽ không phản kháng, coi như thêm một mạng đền cho người nhà của ngươi.

A Linh ngạc nhiên, người này muốn nàng g.i.ế.c hắn, hắn muốn đền mạng cho Tiểu Nhị.

Nhưng hắn không làm gì sai sao nàng có thể g.i.ế.c hắn, A Linh phút chốc lưỡng lự, nàng sau đó lắc đầu, ánh mắt kiên định cầm cây trâm đ.â.m vào n.g.ự.c của nam tử kia.

-Chủ thượng cẩn thận

-Cút, không có lệnh của ta cấm lại gần.

Phập!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sung-vat-cua-hoang-thuc/chuong-2-muc-dich-song.html.]

Vừa dứt lời câm trâm đã đ.â.m vào, m.á.u đỏ dần thấm ra, nam tử cũng vì thế mà khoé miệng trào m.á.u cả người run lên.

-Sao lại đ.â.m lệch, ngươi có thể đ.â.m vào tim ta mà

Hắn run run nói, chỗ nàng đ.â.m chỉ cách tim hắn một chút, rõ ràng nàng có thể đ.â.m vào đó nhưng cuối cùng lại lệch.

A Linh cũng không biết tại sao nữa, nàng hai tay run rẩy rút cây trâm ra, đôi mắt vô hồn ngước nhìn nam tử kia, trong sâu thẳm của nàng dù hận hoàng thất, nhưng nàng thật sự không muốn g.i.ế.c người.

Tiểu Nhị, tỷ ấy sẽ buồn nếu nàng g.i.ế.c người.

-Ngươi không còn mục đích sống sao?

Nam tử kia nhẹ nhàng hỏi, A Linh vô thức gật đầu.

Dù nàng hứa sẽ bảo vệ A Lạc, nhưng thằng bé là hy vọng sống của nàng, cuối cùng khi nó lớn lên sẽ rời đi, nàng cũng không còn mục đích sống nữa.

-Ta sẽ cho ngươi mục đích sống mới, từ hôm nay ta là chủ nhân của ngươi, hãy sống và làm sủng vật cho ta

Giọng nói ấm áp đó đã xua tan oán khí của nàng, sưởi ấm con tim lạnh giá lần nữa, A Linh nhìn nam tử kia, đôi mắt vốn đã không còn sức sống lần nữa loé lên chút ánh sáng.

Nàng đã có mục đích sống mới, đó là làm sủng vật cho   chủ nhân. Tiêu Cửu Yên.

A Linh mệt mỏi ngã gục xuống, Tiểu Cửu Yên đỡ lấy bế nàng lên.

Lúc này hai thị vệ của hắn là Bạch Lam và Hắc Diệu chạy tới, họ lo lắng nhìn vết thương của chủ thượng, đồng thời cũng lo lắng vì cái c.h.ế.t của Tuyên Vương.

-Chủ thượng người không sao chứ, có cần gọi đại phu không?

-Vết thương nhỏ thôi, đi gọi đại phu tới khám cho nàng ấy

-Dạ

Hắc Diệu mau chóng chạy đi, Tiêu Cửu Yên đưa A Linh cho Bạch Lam đưa về vương phủ, hắn thì ở lại xử lý chuyện này.

Chết một vị thân vương nói nhỏ thì không nhỏ, nói lớn cũng chưa chắc lớn. Tuyên Vương dù là vương gia nhưng trong số hoàng tử không được sủng ái, cả năm đều ở đất phong, mấy hôm nay do gần ngày tết lên mới về kinh thành.

Chỉ cần ngụy tạo cái c.h.ế.t lo do đạo tặc làm là xong, tú bà ở đây cũng là người thông minh lên đồng ý với việc này, dù sao c.h.ế.t một vị vương gia thì bà ta và trăm người ở kĩ viện này cũng khó thoát khỏi cái chết.

-Hôm qua Tuyên Vương g.i.ế.c là ai?

-Dạ cô ta tên Tiểu Nhị

-Dẫn ta tới chỗ cô ta ở

-Vương gia mời bên này.

Tiêu Cửu Yên đi tới chỗ căn nhà nhỏ kia, ở đây hắn chứng kiến phần mộ còn chưa tắt khói, tấm bia ghi hai chữ Tiểu Nhị được viết bằng m.á.u còn chưa khô kia mà lòng cảm thấy hơi buồn.

Đến cúi đầu tế bái xong hắn đi vào trong, bên trong ngoài một chiếc giường, một bàn trang điểm có chút son phấn và một thanh gỗ đóng ngang treo hai bộ quần áo ra thì không còn gì khác.

-Ngươi lui đi

-Dạ

Đợi tú bà rời đi hắn nhìn xuống gầm giường, bên trong A Lạc đang run rẩy trốn sâu tận trong. Thấy Tiêu Cửu Yên cậu bé liền nhắm mắt co người lại vào một góc.

-Nhóc đừng sợ, ta tới thay A Linh đón nhóc

-Mẫu thân, mẫu thân đâu

Nghe hai chữ A Linh cậu nhóc mới bớt sợ, nhưng cậu vẫn không chịu ra.

-Mẫu thân nhóc đang ở chỗ ta, nàng ấy đang bị thương không thể tới lên nhờ ta đến đón nhóc, nàng ấy rất nhớ nhóc đó.

-Thật...thật không, ngươi sẽ không phải người xấu chứ

-Không phải, ta đã hứa với mẫu thân nhóc ngoài kia sẽ bảo vệ nhóc và A Linh rồi, cùng ta ra ngoài tạm biệt mẫu thân thôi

Nói xong Tiêu Cửu Yên ra ngoài, A Lạc dù sợ nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng, cậu bé tin mẫu thân luôn ở đây bảo vệ cậu, nếu là người xấu nhất định không vào được đây.

Ra bên ngoài, A Lạc tới chỗ Tiêu Cửu Yên, hắn phủi bụi trên người cậu bé đi. Cả hai đứng trước mộ của Tiểu Nhị, A Lạc học Tiêu Cửu Yên quỳ xuống lạy ba lạy

-Nhóc muốn nói gì với mẫu thân không?

-Mẫu thân, chúc mẫu thân ngủ ngon

-Được rồi, chúng ta đi thôi

Tiêu Cửu Yên dắt tay A Lạc rời khỏi đây, nhìn hai người rời đi Tiểu Nhị mỉm cười hạnh phúc, con trai nàng cuối cùng cũng được sống tốt.

(Viết xong 2c mà khóc lun)

Loading...