Sủng Vật Của Hoàng Thúc - Chương 1: Mất Đi
Cập nhật lúc: 2024-12-02 13:28:26
Lượt xem: 15
-Phụ thân, người bán con thật sao?
-Xin lỗi A Linh, tha lỗi cho ta, phụ thân phải cứu anh trai con á
Hôm đó trời đổ tuyết lớn, phụ thân dẫn ta tới Kim Ngọc Lầu, cái tên nghe rất hay nhưng lại là chốn kĩ viện, nơi đây là nhà mới của ta.
Phụ thân đã bán ta rồi
Hai mươi lượng bạc
Năm đó ta mười ba tuổi, những ngày đầu ở đây ta vô cùng sợ hãi, ta không quen ai cả, cũng không ai muốn nói chuyện với ta.
Ta được tú bà sắp xếp cho một phòng ở gần nhà bếp, việc của ta ngoài buổi tối đi tiếp khách ra thì là lo cơm nước cho một vị Thanh Quan nhân, người đứng đầu bảng trong danh sách nữ nhân của Kim Ngọc Lầu.
Từ đó mỗi sáng ta đều thức dậy sớm nấu ăn, ngoài ta ra còn có một người khác cũng phải làm công việc này, nàng tên Tiểu Nhị, nàng cũng giống ta bị bán vào đây làm kĩ nữ.
Tiểu Nhị lớn hơn ta hai tuổi, tỷ ấy dạy ta những kĩ năng phục vụ đàn ông, những thứ cần để không bị đánh, dạy ta nấu ăn, dọn dẹp, may vá và rất nhiều thứ khác
Chính tỷ ấy là người cho ta hi vọng sống tiếp, cho ta cảm giác chút niềm vui và sự ấm áp nơi tăm tối này.
-A Linh, nếu một ngày muội thoát khỏi đây, muội muốn làm gì
-Muội sẽ không đi nếu không có tỷ
-Muội thật ngốc, tỷ đâu phải người thân của muội, hai ta có cuộc sống riêng mà
-Tỷ là người thân của muội, Tiểu Nhị, tỷ chính là hi vọng sống của muội
Có Tiểu Nhị làm bạn ta không còn cô đơn nữa, không sợ hãi nữa.
Rồi thời gian dần trôi, ta lần đầu được tú bà gọi đến tiếp khách, đó là một thương nhân, dáng vẻ béo phì lại rất thô lỗ, nhưng hắn có tiền.
Cái ngàn vàng của ta đã bị hắn cướp đi như thế, sau khi làm xong hắn còn bắt ta quỳ xuống cảm ơn hắn, ta chỉ có thể quỳ, ngay thời khắc đầu gối ta chạm đất thì ta biết cuộc đời ta đã thay đổi.
Sau hôm đó ta biết muốn sống trong kĩ viện này phải có tiền, phải có nam nhân chống lưng. Dựa vào nhan sắc trẻ tuổi, vẻ ngây thơ và kĩ năng học được của Tiểu Nhị, ta thành công quyến rũ rất nhiều người.
Có thương nhân gia tài vạn kim, có hoàn khố ăn chơi trác táng, có công tử anh tuấn biết ngâm thơ đối chữ.
Chưa đủ
Trong thời gian ta ở đây có một đám người ghen ghét, chúng như lũ ruồi nhặng bay vo ve quanh tú bà nói đầy lời xấu xa về ta vào tai bà ta. Và như một lẽ tất yếu bà ta cũng ghét ta, bà ta luôn chửi mắng, vô cứ đánh ta
Ta không nói gì, vì bà ta là chủ ở đây
Đám nữ tử kia sợ ta xinh đẹp sau này sẽ gây hại cho chúng cũng tham gia bắt nạt, ức h.i.ế.p ta
Ta nhịn, vì ta không bằng chúng
Mấy tên hạ nhân, người làm ở đây ỉ vào sức khoẻ hơn người mà chà đạp, cưỡng h.i.ế.p ta
Ta không phản kháng, vì ta không đánh lại được.
Nhưng kia chúng động đến Tiểu Nhị, nhục mạ tỷ ấy, ta không thể nhịn
-Mày...mày điên rồi, dám đánh tao mày muốn c.h.ế.t à
Ả nữ nhân đó là bài danh thứ ba trong kĩ viện, ngoài mặt luôn tỏ ra nhân hậu, thường dùng tiến giúp đỡ người nghèo. Nhưng bên trong đã thối nát đến không còn gì, và ả dám nói Tiểu Nhị là đứa con hoang, động đến nỗi đau lớn nhất của tỷ ấy
-Tao có thể chết, nhưng mày cũng không được sống yên thân
Ta cầm cây kéo đ.â.m vào mắt con ả, m.á.u phun ra khắp nơi, tiếng la hét vang trời khiến cả kĩ viện chấn động.
Đứng trong phòng ngắm nhìn bộ váy trắng nhuốm máy đỏ, ta cảm giác thật đẹp, ta thích màu đỏ này.
Sau lần đó ta bị tú bà phạt đánh hai mươi gậy, chân cũng bị đánh gãy, cả người gần như mất mạng chỉ còn hơi tàn. Nhưng ta vẫn sống
Thời gian sau thức ăn của ta đều là cơm thừa canh cạn, y phục cũng không có lấy một bộ mới, công việc cũng đều vô cùng nặng nhọc bẩn thỉu nhất.
Tuy khó sống nhưng chỉ cần Tiểu Nhị bên cạnh ta vẫn thấy yêu đời, tỷ ấy không may mang thai, ta giúp tỷ ấy che giấu, cũng giúp tỷ ấy tiếp khách. Đến ngày sinh ta cũng lấy hết số tiền tiết kiệm ra mua thuốc men, còn tự tay may cho tiểu hài tử rất nhiều y phục
Căn phòng rách nát đón một sinh mệnh mới, ta rất vui, mỗi khi xong việc ta đều chạy nhanh về phòng xem cậu nhóc nhỏ của tỷ ấy. Ta còn thường xuyên lén ăn trộm bánh từ nhà bếp hay bánh trái thừa khách không ăn mang về
Cậu bé tên A Lạc, cái tên mang ý nghĩ muốn nó sẽ luôn lạc quan, yêu đời. Đối với ta và Tiểu Nhị đây là hi vọng sống mới, ta rất yêu A Lạc.
Thời gian trôi qua, đã bốn năm qua đi, ta cũng mười năm tuổi rồi
Sinh nhật những năm trước ta đều không muốn đón, nhưng năm nay có A Lạc, ta đã bỏ tiền riêng mua một chiếc bánh và ít kẹo ngọt về, đây là sinh nhật đầu tiên ở kĩ viện này, cũng là vui nhất.
A Lạc đã một tuổi, cậu nhóc rất hiếu động thích chạy lung tung, Tiểu Nhị và ta thay nhau trông đến mệt cũng không ngăn được bước chân nhỏ kia.
Tú bà cũng sớm phát hiện việc này, nhưng nể tình Tiểu Nhị đã kiếm cho bà ta không ít tiền lên cũng không nói gì, thi thoảng còn cho phép Tiểu Nhị dẫn A Lạc đi dạo quanh kĩ viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sung-vat-cua-hoang-thuc/chuong-1-mat-di.html.]
Để tỷ ấy bớt mệt nhọc ta nhận hết việc của tỷ ấy, mỗi ngày đều từ sáng sớm tới tối muộn, thậm chí sẵn sàng tiếp những vị khách không ai dám tiếp để kiềm thêm chút tiền.
Chỉ cần nhìn hai mẹ con Tiểu Nhị và A Lạc vui, ta có mệt c.h.ế.t cũng chấp nhận.
Dù thế thời gian yên bình không được lâu, hôm đó có một vị khách quý tới thăm, ta lúc đầu không quá quan tâm cho tới khi tú bà tới tìm Tiểu Nhị
Vị khách đó là Tuyên Vương Tiêu Vũ Điền, là con cháu hoàng thất.
Có khách quý như này tú bà đều để Thanh Quan nhân ra tiếp, nhưng hôm nay lại gọi Tiểu Nhị khiến ta lo lắng.
-Con yên tâm đi, ta đã nói tốt với ngài ấy rồi, chỉ cần con xong việc thì sau này ta sẽ cùng con chăm sóc A Lạc thật tốt, coi nó như cháu ruột.
-Dạ, vậy để con đi.
-Được được mau đi trang điểm đi, đừng để ngài ấy chờ lâu.
Ta dù không biết họ nói gì mà lòng có dự cảm xấu, lúc đầu muốn thay Tiểu Nhị đi nhưng bị tỷ ấy ngăn cản. Tỷ ấy dặn ta trông A Lạc đừng để cậu bé chạy lung tung
-A Lạc ngoan, ở nhà đợi mẫu thân nhé, mẫu thân về sẽ mua thật nhiều đồ ăn, áo đẹp cho con
-Dạ
Hôm đó kĩ viện không tiếp khách, ở nhà chơi với A Lạc ta luôn đứng ngồi không yên, thấp thỏm đứng chờ Tiểu Nhị ở cửa, thi thoảng ta lại nghe thấy những âm thanh lạ khiến lòng như lửa đốt, tim đau như cắt.
Thời gian là sự tra tấn kinh khủng nhất, nửa ngày trôi qua Tiểu Nhị vẫn chưa về, rồi đến chiều, đến tối, đến đêm.
A Lạc không có mẫu thân khóc rất nhiều, dỗ mãi không chịu nín, ta cũng không biết làm sao chỉ có thể dùng hết những trò nghĩ được để dỗ cậu bé, thậm chí là mặc quần áo của Tiểu Nhị đóng giả làm mẫu thân A Lạc để ru cậu bé ngủ.
Đếm đó là một đêm rất dài, rất dài.
Sáng hôm sau tú bà tới, đằng sau còn một đám người, ta lấy làm lạ lên để A Lạc trong phòng không cho ra.
-Sao bà lại tới đây, Tiểu Nhị đâu
-Nó c.h.ế.t rồi, Tuyên Vương đêm qua rất hài lòng đã thưởng cho Kim Ngọc Lầu năm ngàn lượng, năm trăm lượng cho A Lạc dẫn thằng bé đi đi
Nói xong tú bà cho người cầm từng khay đầy bạc trắng bóc đặt trong sân, cuối cùng là sai người mang tới một cái cáng, bên trên đắp một tấm vải trắng để xuống sân.
-Ta không hối hận để nó đi, nó có thể hầu hạ Tuyên Vương hài lòng đã là có phúc, hơn nữa nó còn bảo vệ được Bích Ngọc đã có công lớn với Kim Ngọc Lầu.
Tú bà và đám người cùng cúi đầu, xong việc bọn chúng đều rời đi.
Ta từ đầu đến cuối đều không nói gì, sau khi họ đi hết mới ra đóng cửa, lúc lật tấm vài trắng ra nhìn thấy Tiểu Nhị ta thật vui, nhưng sau nước mắt ta lại rơi vậy
Hai mắt đỏ hoe, cả người như không còn sức sống, nước mắt ta không thể ngừng rơi. Nhìn nụ cười trên gương mặt xinh đẹp kia, lại nhìn những vết thương trên thân, có lẽ từ đầu đến cuối cuộc đời của tỷ ấy đều như vậy
-Tiểu Nhị, tỷ cười trông rất đẹp, ta rất thích tỷ cười, ta luôn mong tỷ có thể vui vẻ cười. Ta từng ước một ngày hai ta rời khỏi đây, tỷ sẽ tìm được một lang quân như ý, sẽ nuôi A Lạc thành tài.
Ta mở cửa cho A Lạc đi ra, cậu bé sau khi thấy mẫu thân liền chạy tới ôm lấy mà khóc, tiếng khóc như xé nát tâm can, trời hôm đó âm u, bầu trời đổ cơn mưa lớn như khóc thương cho Tiểu Nhị
-Đừng khóc, A Lạc phải mạnh mẽ, ta sau này sẽ bảo vệ con, ta sẽ thay mẫu thân bảo vệ con
Ôm A Lạc trong lòng không ngừng vỗ vè, an ủi cậu bé.
Từ giờ phút đó hy vọng sống của nàng là A Lạc, ta sẽ thay Tiểu Nhị bảo vệ cậu bé.
Tiểu Nhị được an táng trong chính khoảng sân đó, đêm ấy ta đã khóc rất nhiều, rất nhiều. Nằm bên cạnh mộ của tỷ ấy, ta đã mất đi người thân nhất rồi, ta lại cô đơn rồi.
Ngày hôm sau Tuyên Vương lại tới, lần này không đợi tú bà chọn ai ta đã tự tới.
Đi cùng hắn còn một nam tử khác, nhưng ta không quan tâm.
Vào phòng hắn yêu cầu ta nhảy múa, rót rượu, hầu hạ giường chiếu. Ta đều làm
-Hoàng thúc, người thấy nữ nhân này thế nào
-Không có gì thú vị, ta ra ngoài đây
-Hoàng thúc đi cẩn thận
-Người cẩn thận lên là ngươi
Sau khi nam tử kia đi ra thì Tuyên Vương liền hiện ra vẻ mặt âm trầm, hắn yêu cầu ta cởi bỏ y phục, lấy dây trói ta lại, hắn cầm chiếc roi mây không ngừng quất lên người ta vừa quất vừa chửi mắng.
Đây là cảm giác đau đớn mà Tiểu Nhị phải chịu sao, da thịt bị xé rách, từng vết thương sâu không ngừng chảy máu. Nhưng so với nỗi đau mất đi người thân thì thứ này không bằng một phần vạn
Ta để Tuyên Vương đánh suốt hai canh giờ, hắn thấm mệt thở hồng hộc tới cởi trói cho ta.
-Ngươi không kêu một câu nào, rất tốt, lại hầu hạ bản vương
Phụt!
-Aaaaaaa!