Sức Mạnh Của Sự Nỗ Lực - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-22 10:25:51
Lượt xem: 3,381
Quãng đường thường mất mười lăm phút, tôi chạy về nhà chỉ trong bảy tám phút.
Về đến nhà, mẹ tôi đang mệt mỏi còng lưng chuẩn bị bữa ăn khuya cho tôi. Thấy tôi thở hổn hển đứng ở cửa, bà cười trêu: "Con bé này, sao hôm nay về sớm thế, mẹ vừa làm xong bữa khuya cho con."
Tôi chạy thẳng vào bếp, kiểm tra một vòng. Đúng như dự đoán, van bình gas vẫn chưa được tắt.
Tôi vặn chặt nút khóa lại, mắt đỏ hoe, hét lên: "Bình gas còn chưa khóa! Mẹ không muốn sống nữa à?"
Tôi hiếm khi nói chuyện với mẹ như thế, bà đứng sững lại, ngạc nhiên nói: "Ơ? Bình thường mẹ đều nhớ mà, chắc hôm nay lú lẫn rồi. Con gái của mẹ chu đáo thật."
Nhìn mẹ mới ngoài bốn mươi mà tóc đã bạc, mặc chiếc tạp dề dính đầy dầu mỡ, trong lòng tôi trào lên cảm giác vừa thoát khỏi hiểm nguy mà xót xa đến đau đớn.
Tôi bước đến ôm chầm lấy bà, cố nuốt nghẹn ngào, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, sau này nhất định không được quên nữa nhé."
Buổi tối, tôi nhìn vào những bức ảnh mà Lâm Kỳ Kỳ đăng lên mạng xã hội.
Trong ảnh, cô ấy đang ngồi trong một phòng VIP xa hoa, ôm một bó hoa hồng lớn và cười dịu dàng, trông như một người thuần khiết vô tội.
Dòng trạng thái: "Cảm ơn ai đó vì buổi tiệc sinh nhật bất ngờ~"
Trong khi mẹ tôi đang ở ranh giới giữa sự sống và cái c.h.ế.t, thì cô ấy lại vô tư tận hưởng cuộc sống xa hoa.
Rõ ràng cô ấy đã biết trước mọi chuyện, rõ ràng cô ấy có thể cứu được một mạng người!
Lâm Kỳ Kỳ chỉ lo sợ rằng nếu thay đổi kịch bản, con đường trở thành nữ chính của cô ấy sẽ bị ảnh hưởng.
Con đường trở thành nữ chính mà cô ấy có được bằng cách đi lên mạng sống của người khác, cô ấy vẫn có thể đón nhận một cách bình thản như vậy. Đằng sau vẻ ngoài vô tội ấy là một tâm hồn độc ác đến mức nào.
Tôi không tin một người coi thường mạng sống người khác lại có thể có một tương lai tươi sáng.
Tôi không tin rằng mười tám năm khổ luyện của mình lại không sánh được với thứ gọi là hào quang nữ chính.
Tôi không tin rằng sự nỗ lực của tôi chỉ là cái nền cho nữ chính.
Tôi không tin, tôi không tin trên đời này lại có thứ lý lẽ đó!
Kịch bản ư? Vậy thì để tôi phá vỡ nó.
Rồi các người sẽ thấy, con người có thể chiến thắng số phận, và nỗ lực một trăm phần trăm mới là vô địch.
Sáng hôm sau, vừa bước vào lớp, Lâm Kỳ Kỳ đã đỏ hoe mắt đến trước mặt tôi, trông như sắp khóc.
"Uất Trúc, nghe nói hôm qua mẹ cậu bị ngộ độc khí gas và phải nhập viện, chắc là nghiêm trọng lắm nhỉ?"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi cười lạnh một tiếng, nói: "Hả? Mẹ cậu bị ngộ độc khí gas à? Nặng lắm không? C.h.ế.t rồi à? Có cần tôi giới thiệu chỗ mua đất chôn không?"
Lâm Kỳ Kỳ mặt đỏ bừng vì tức giận, nghiến răng: "Tôi đang nói mẹ cậu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/suc-manh-cua-su-no-luc/chuong-2.html.]
Tôi đẩy ghế ra sau một bước: "Cậu mắng người làm gì?"
Cô ấy không nhịn được nữa, hét lên: "Tôi nói mẹ cậu bị ngộ độc khí gas!"
Tôi cười khẩy: "Nhìn cậu khóc như thế, tôi cứ tưởng là mẹ cậu chứ. Cậu yên tâm, mẹ tôi khỏe mạnh, mẹ tôi mọi chuyện đều tốt đẹp, mẹ tôi sẽ sống lâu trăm tuổi!"
Các bạn cùng lớp thấy tôi và Lâm Kỳ Kỳ cãi vã, liền xúm lại, chưa kịp hiểu rõ trắng đen đã chuẩn bị chỉ trích tôi.
Tôi bỗng ngồi thụp xuống đất, bật khóc lớn: "Mọi người ơi, lại đây xem, Lâm Kỳ Kỳ thật độc miệng, sáng sớm đã rủa cả gia đình mình. Mẹ mình là một bà mẹ đơn thân, bà ấy có làm gì đụng chạm đến cậu không mà cậu rủa mẹ mình bị ngộ độc khí gas? Cậu tàn nhẫn vậy là vì không có mẹ à? Huhu..."
Có lẽ do tôi bình thường lạnh lùng ít nói, giờ lại làm ầm lên, nên các bạn không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết nhìn nhau im lặng.
Lâm Kỳ Kỳ sững sờ, lẩm bẩm: "Mẹ cô ta đáng lẽ phải bị ngộ độc khí gas mà c.h.ế.t rồi mới đúng..."
Cả lớp trở nên im lặng đến kỳ lạ, nên câu thì thầm của cô ấy nghe rõ mồn một.
Cả đám bạn choáng váng.
"Cô ta thật sự rủa người khác sao?"
"Bình thường đâu có thấy cô ấy là người như vậy."
"Kỳ Kỳ, cậu mau xin lỗi Uất Trúc đi."
Cuối cùng, sự việc ầm ĩ đến mức giáo viên chủ nhiệm cũng phải đến.
Trong văn phòng, tôi khóc nức nở:
"Thầy biết hoàn cảnh gia đình em khó khăn mà, mẹ em vất vả nuôi em ăn học, thế mà cậu ấy rủa mẹ em. Chuyện này phải làm sao đây?"
Thầy nhìn tôi, ánh mắt đầy thương xót. Thầy thường khích lệ tôi "học giỏi để thay đổi số phận."
Sau đó, thầy quay sang nghiêm khắc nói với Lâm Kỳ Kỳ:
"Em là học sinh giỏi đứng đầu lớp mà lại làm ra chuyện như vậy sao? Mau xin lỗi Uất Trúc ngay! Và phải viết một bài kiểm điểm dài một nghìn chữ!"
Lâm Kỳ Kỳ như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, lẩm bẩm:
"Không nên như thế này... Kịch bản không nên như thế này..."
Vậy thì lẽ ra kịch bản thế nào? Mẹ tôi phải c.h.ế.t để dọn đường cho cậu sao? Tôi phải từ bỏ cuộc đời mình để trở thành người hầu của cậu à?
Nghe những lời ấy, thầy chủ nhiệm càng nổi giận, mắng cô ấy một trận tơi bời.
Cuối cùng, Lâm Kỳ Kỳ với khuôn mặt đầy ấm ức, miễn cưỡng xin lỗi tôi.
Chỉ thế thôi đã thấy ấm ức rồi à? Vậy thì những chuyện sắp tới, cậu nên chuẩn bị tinh thần đi.