Sống Lại Vả Mặt Trà Xanh - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-30 16:48:27
Lượt xem: 1,028
“Sao cậu không thể liên lạc được với bố mẹ cậu?”
Sau khi mẹ tôi thu thập đầy đủ bằng chứng đã báo cảnh sát và ngay trong ngày hôm đó cảnh sát đã bắt giữ bố mẹ của Chương Hoành.
Nếu không phải là tôi chưa chơi đùa đủ thì hiện giờ Chương Hoành cũng sẽ không thể nhảy nhót ở trước mặt tôi.
Biểu cảm của Chương Hoành thay đổi liên tục nhưng tôi không còn hứng thú nhìn nữa.
Thẳng thừng bảo vệ sĩ ném cậu ta ra ngoài.
Khi gặp lại nhau là ở trường học.
Cậu ta đứng ở tầng dưới của ký túc xá nữ, bất động như thể bị hóa đá.
“Chương Hoành……”
Giang Lạc Dao đi ở đằng trước tôi, nhìn thấy Chương Hoành thì vui vẻ bước tới chào đón.
Nhưng ngay giây tiếp theo lại bị đẩy ra, nụ cười lập tức đông cứng trên khóe môi.
Chương Hoành đi thẳng về phía tôi, đôi mắt đầy tia m.á.u đỏ ngầu, nắm chặt lấy vai tôi:
“Tiểu Ngữ, cậu…… cậu giúp tôi với!”
Các bạn học đi ngang qua đều nhìn lại với ánh mắt tò mò.
Giang Lạc Dao càng không thể tin được, quay đầu lại, trong mắt tràn đầy nước mắt và oán hận.
Tôi hất tay cậu ta ra, bực mình nói: “Giúp cậu? Giúp cậu tiếp tục lừa dối tôi sao?”
“Lừa dối tôi nhiều năm như vậy, cậu còn cảm thấy chưa đủ à?”
Tôi bỏ lại những lời này, định vòng qua cậu ta để đi.
Nhưng đột nhiên cậu ta nắm lấy cổ tay tôi, dáng vẻ như sắp chết, cầu xin:
“Tiểu Ngữ, dù cậu có tin hay không thì tôi cũng chưa bao giờ lừa cậu.”
“Tôi hoàn toàn không biết những việc mà bố mẹ tôi đã làm!”
[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]
“Nể tình bạn nhiều năm của chúng ta, xin cậu hãy giúp tôi!”
Bàn tay Chương Hoành nắm rất chặt khiến cổ tay tôi đau đớn.
Tôi giơ tay kia lên tát cậu ta một cái.
Khi đó cái cổ tay đang đau của tôi mới được giải thoát.
“Nghĩ đến tình bạn bao năm nay, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn!”
Giang Lạc Dao vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với nam khôi luôn hào phóng chi tiền cho cô ta.
Lúc này vội vã đỡ lấy cánh tay của Chương Hoành, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng:
“Chương Hoành, cậu không sao chứ?”
Rồi lại nhìn sang tôi trách móc:
“Hạ Ngữ, sao cậu có thể tùy tiện đánh người như vậy?”
“Có phải vì tôi đã khiến cậu hiểu lầm điều gì đó không?”
“Tôi……”
“Biến đi!” Giang Lạc Dao còn chưa nói xong đã lại bị Chương Hoành đẩy ra một lần nữa.
Lần này cô ta ngã thẳng xuống đất, nhìn Chương Hoành với ánh mắt không thể tin nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/song-lai-va-mat-tra-xanh/chuong-8.html.]
Chương Hoành đã không còn phong độ như trước đây.
Đã vỡ thì cho nát luôn: “Đồ khốn không biết xấu hổ! Ngày nào cũng tiêu tiền của tôi!”
“Bảo tôi mua cho cậu cái này, mua cho cậu cái kia, thật sự coi tiền của ông đây là từ trên trời rơi xuống à!”
“Bây giờ tôi chẳng còn gì cả, đồ khốn này, trả lại tiền cho tôi đi!”
Giang Lạc Dao sợ hãi nhìn Chương Hoành có dáng vẻ hoàn toàn khác với ngày thường ở trước mặt.
Đôi môi run run nói: “Tôi…… tôi không có bảo cậu mua cho tôi……”
“Nói nhảm!” Chương Hoành nổi nóng cắt ngang lời cô ta.
“Đúng là cậu không nói thẳng ra bảo tôi mua cho cậu! Nhưng có lần nào mà cậu không cố ý dẫn tôi vào trong cửa hàng?”
“Cậu thật sự nghĩ rằng tôi không nhìn ra được chút tâm cơ của cậu sao?”
“Đồ không biết xấu hổ, trả lại tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
Giang Lạc Dao co rúm lại, lần này là khóc thật sự.
Các bạn học đứng vây quanh xem càng ngày càng nhiều, họ chỉ trỏ vào Chương Hoành và Giang Lạc Dao.
Mãi đến khi có người chạy đi tìm giáo viên chủ nhiệm của hai lớp thì trò hề này mới hạ màn.
Sau ngày hôm đó, Chương Hoành không còn đến trường nữa.
Giang Lạc Dao muốn quay lại làm thêm ở căng tin nhưng phát hiện đã có người thay thế cô ta.
Bây giờ cô ta thật sự ăn không đủ no.
Cô ta đã yên tĩnh hơn rất nhiều, muốn trở thành một người vô hình.
Nhưng bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm đó nên cô ta đi đến đâu cũng bị mọi người bàn tán.
Giang Lạc Dao vì chuyện này mà hoàn toàn ghi hận tôi, mỗi lần nhìn thấy tôi trong ký túc xá, trong mắt cô ta đều hiện lên sự oán hận.
Nhưng cô ta cũng không dám kiếm chuyện với tôi.
Vì dù sao thì chỗ dựa phía sau đã không còn, lại bị tiếng xấu ở trong trường nên sao cô ta dám gây sự với tôi nữa.
Nhưng tôi biết cô ta chắc chắn đã nghĩ ra cách làm sao để đối phó với tôi.
9
Gần đến kỳ nghỉ hè.
An Nghiên hỏi tôi nghỉ hè định đi đâu chơi.
Tôi cười gượng: “Chơi gì chứ? Bố tôi thành lập một tổ chức từ thiện bắt tôi đến một điểm thí nghiệm ở nông thôn để làm công ích.”
“Nhân tiện tôi còn phải giúp ông ấy theo dõi việc thực hiện quỹ từ thiện, hoàn toàn không có thời gian để chơi.”
An Nghiên: “Nghe có vẻ thú vị đấy, tôi đi cùng cậu được không?”
Tôi lặng lẽ liếc nhìn Giang Lạc Dao đang vểnh tai lên chăm chú nghe.
“Đương nhiên là được rồi, nếu cậu muốn đến thì cứ tính là làm thêm trong mùa hè, tiền công một ngày là ba trăm tệ.”
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tiểu Miu
Beta: Ngọc Kỳ