SINK OR SWIM - 11
Cập nhật lúc: 2024-11-26 19:07:46
Lượt xem: 196
Đến cùng thì tôi đang chán ghét điều gì? Ghét những việc mẹ tôi đã làm với tôi sao? Hay ghét chính bản thân bà ấy? Bà ấy đã làm gì sai nào? Là không đối xử tốt với con gái ruột là tôi đây hay là vẫn luôn ghen ghét với con gái ruột của chính mình? Hay là do cách bà ấy áp đặt hoàn toàn cuộc sống của bà ấy trước kia lên tôi?
Trong mắt tôi, tất cả những gì bà ấy làm đều là sai. Nhưng trong mắt bà ấy thì sao? Chẳng qua bà ấy đang chế..t lặng mà làm những việc mà bà ấy cho là bình thường nó phải thế.
Tôi không thể không nghĩ đến cảnh tưởng tôi bị bà ấy bắt giữ lên xe trong ngày thi đại học. Sự tuyệt vọng của tôi khi đó có giống với sự tuyệt vọng của bà ấy khi bị gia đình không cho học đại học không? Không giống nhau. Bà ấy đã quen với việc đó từ lâu rồi.
Tôi dừng lại, dựa vào tường, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Sau khi cảm giác chán ghét nhạt đi, tôi chỉ cảm thấy bất lực. Thứ tôi ghét là con người hay là cái suy nghĩ kinh tởm đã bị bình thường hóa bởi một số người.
Kỳ thật, khi vừa mới đến đây tôi đã phát hiện phần lớn chỉ có con gái ở nhà, có rất ít con trai. Khi tôi hỏi, con trai đi đâu hết rồi thì các cô bé đều nói là đi học hết rồi.
“Con trai không đi học thì sao có tương lai được?”
Tôi chững lại. Ở đây không phải không có trường học, chỉ là con gái không được đến trường thôi.
Con trai không đi học thì sao có tương lai được? Con trai không đi học thì sao có tương lai được?
Câu này không nên được nói như thế. Nó không nên chỉ được hạn chế trong một chủ thể là “con trai”.
Nhưng những cô bé ấy không hiểu, cũng chưa từng nhìn thấy, không hiểu con gái cũng phải biết làm đẹp, con gái cũng có quyền được mơ ước, có sự nghiệp riêng, con gái cũng có cơ hội thực hiện ước mơ của mình, con gái cũng có dũng khí và quyết tâm đối đầu với tất cả mọi thứ.
Con gái… cũng có quyền được nhìn thấy tất cả những cảnh đẹp của thế giới này và cũng có quyền được sống cuộc đời của riêng mình. Chứ không phải bị người khác nhốt lại, ngơ ngẩn mà sống vì người khác. Không nên bị người khác trói buộc hoàn toàn và sống như một con rối.
Tôi thở dài nhìn lũ trẻ đang chơi đùa ngoài sân.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi chợt nhận ra, tôi không còn chán ghét mẹ tôi nhiều như vậy nữa. Sự đồng cảm khi còn nhỏ của tôi đã quay trở lại.
Bây giờ tôi chỉ cảm thấy tiếc cho bà ấy. Tiếc cho những gì bà ấy đã từ bỏ, thương hại cuộc sống chán nản của bà ấy bây giờ……
Tôi cất những cuốn sách định quyên tặng đi, ngồi dưới gốc cây to ngay đầu thôn, gọi vài cô bé lại gần và kể lại những câu chuyện trong sách, tôi cố dùng giọng điệu sinh động, có trầm có bổng kể lại những chi tiết nổi bật nhất trong sách.
Những đứa nhỏ vây xung quanh tôi càng ngày càng nhiều. Tôi không thể không nói to hơn, dùng ngôn ngữ dệt lên một thế giới khác cho bọn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sink-or-swim/11.html.]
Khi các bạn học khác phân phát xong vật phẩm quay trở lại, nhìn thấy như vậy thì họ cũng lấy sách ra và bắt đầu kể chuyện. Chúng tôi cố gắng hết sức để xây dựng một thế giới tinh thần cho bọn nhỏ. Xây dựng một thế giới tinh thần đủ mạnh mẽ để phá tan hiện thực.
Kể xong ba cuốn sách, cổ họng tôi khô rát thì cũng đã đến lúc chúng tôi phải trở về. Ban đầu không có đứa nhỏ nào muốn ở cạnh tôi nhưng bây giờ bọn nhỏ lại không nỡ rời xa tôi.
Tôi nhìn thấy cô bé có đôi mắt sáng lúc nãy chen lên trước và mỉm cười với tôi. Tôi cũng mỉm cười lại.
“Đọc sách có vui vẻ không?”
“Vui vẻ ạ”
“Vậy thì hãy đến trường học, dùng tất cả mọi cách để được đi học. Đừng chế..t dí ở đây”
Nói xong hai câu này tôi liền lên xe. Tôi không làm thêm điều gì nữa, không cho bọn nhỏ tiền hay bất cứ cái gì khác. Tôi muốn những cô bé ấy tự chiến đấu vì chính mình. Có thể đạt được thành tựu gì đều tùy thuộc vào chính năng lực của các em ấy.
Tôi đã cho các em ấy thấy lợi ích của việc đọc sách nhưng tôi cũng không biết vị ngọt ngào ban đầu này có thể động viên các em ấy được bao lâu. Vẫn còn hơn người chưa từng được chứng kiến điều gì như mẹ tôi đã cứ thế mà héo mòn mà chìm dần.
Sau khi trở lại trường học, tôi lại bắt đầu điên cuồng chạy đua với bài tập về nhà đồng thời cũng thuận tiện thu ba ngày tiền cơm của lớp trưởng. Tôi chỉ trở về ký túc xá khi thư viện đóng cửa.
Tôi đặt máy tính lên bàn rồi nhìn chằm chằm thật lâu. Cuối cùng vẫn bắt đầu tìm kiếm các kỳ thi lấy chứng chỉ tiếng Anh dành cho người lớn.
Bà ấy nên được nhìn thấy những thứ này. Đó là những điều tôi đã nghĩ khi nhìn thấy các loại chứng chỉ và các nghề nghiệp liên quan.
12.
Lễ tốt nghiệp, hiệu trưởng đã mời những sinh viên ưu tú của khóa trước đến diễn thuyết. Tôi lơ đễnh lắng nghe, trong đầu thì đang tính toán kế hoạch học lên thạc sĩ.
Đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc cắt ngang. Tôi có chút không dám tin ngẩng đầu nhìn lên sân khấu. Dưới ánh nắng Giang Dương đang mỉm cười với tôi.
Nhìn anh có chút khác trước nhưng tôi cũng không biết là khác ở đâu. Nội dung diễn thuyết của anh là về việc đi ngược lại ý muốn của gia đình, sau khi tốt nghiệp anh cùng đoàn đội của mình hoàn thiện một trò chơi điện tử đã được thiết kế trong thời gian học đại học.
Sau khi phát hành, trò chơi ấy đã đạt được thành công rực rỡ. Thời điểm mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt thì anh đã tạo một tài khoản truyền thông tự thân*. Hiện nay anh đang tự quản lý tài khoản ấy, có hàng triệu người hâm mộ và đã hoàn toàn độc lập về tài chính.
* Tài khoản truyền thông tự thân: cụm từ này phần lớn được dùng trên mạng xã hội Trung Quốc để mô tả những tài khoản hoạt động độc lập, sản xuất nội dung gốc nhưng không đăng ký chính thức với cơ quan chức năng.