Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SINK OR SWIM - 10

Cập nhật lúc: 2024-11-26 19:07:12
Lượt xem: 204

Chúng tôi không hề liên lạc gì trong một suốt một năm sau đó. Tôi điên cuồng làm việc, bận rộn như con quay. Tôi cứ nghĩ mình sẽ nhanh quên đi Giang Dương nhưng thực tế tôi lại thường xuyên nghĩ đến anh. Có lẽ là do mỗi ngày anh đều dính lấy tôi để cùng đi đến thư viện.

 

Khi lần đầu tiên tôi nhận ra trong tiềm thức của mình đã mặc định rằng Giang Dương đang đi bên cạnh thì trong lòng có chút buồn cười. Thì ra để hình thành một thói quen cũng đơn giản vậy thôi.

 

Vì vậy, tôi đã quyết định làm cho mình bận rộn hơn để xem xem phải mất bao lâu mới có thể từ bỏ thói quen này. Chẳng qua mỗi ngày tôi đều vô thức đeo chiếc ghim cài áo hình mặt cười đó. Mỗi lần mệt mỏi nhìn vào nó, khóe miệng của tôi sẽ vô thức nhếch lên.

 

Trong lúc tôi càng ngày càng tươi cười nhiều hơn, tôi đã bị lớp trưởng lấy đạo đức ra bắt ép đăng ký tham gia một hoạt động tình nguyện.

 

Tôi cảm thấy vô cùng không vui, tựa người vào cửa sổ xe nhìn cảnh tượng bên đường trôi về phía sau, tính toán những việc cần làm.

 

Hoạt động tình nguyện này là mang quà tặng đến cho những gia đình hoàn cảnh khó khăn ở nông thôn. Sáng đi tối về. Dù việc đó không làm tôi mất buổi học nào nhưng tôi vẫn cảm thấy tức giận. Tôi chán ghét tất cả những hành động tự cho là tốt với người khác.

 

11.

 

Khi tôi xuống xe, bọn trẻ tụ tập ở cổng làng và giữ khoảng cách với tôi. Thấy có mấy cô bé đang dựa vào hàng rào rụt rè nhìn tôi, sắc mặt của tôi tốt hơn một chút, tôi mỉm cười với các em rồi quay lại giúp lớp trưởng khuân đồ.

 

“Thư giãn đi nào, sẽ rất vui đấy”, lớp trưởng vừa chuyển đồ vừa nói nhỏ với tôi.

 

“Tớ sẽ giúp cậu trong hoạt động tình nguyện, cậu bao cơm tớ 3 ngày”. Tôi đi qua nhận đồ.

 

“OK, chia nhau ra đi, cậu đến gia đình nằm phía nam kia đi, đường khó đi, nhớ cẩn thận chút”

 

Tôi ừ một tiếng, cầm đồ đạc rồi đi về phía cậu ấy vừa chỉ. Nơi này còn tồi tàn hơn tôi tưởng tượng, đều là nhà tranh vách đất, hôm qua trời vừa mưa nên trên đường toàn ổ gà, quần áo của mấy đứa nhỏ cũng toàn bùn đất. Trên đường đi tôi thấy rất nhiều bé gái cõng một cái gùi lớn trên lưng để đi chặt củi. Lông mày tôi gần như nhíu chặt lại khi bước vào căn nhà đầu tiên.

 

“Ô, một khuôn mặt mới này, lại đây, nhanh nhanh lại đây”. Một người phụ nữ nhìn thấy tôi, vội bỏ bắp ngô đang bóc dở xuống nhiệt tình chào đón tôi, còn bảo một cô bé bên cạnh đi đun nước uống.

 

Tôi có chút ngại ngùng ngồi trên chiếc ghế đẩu đưa gói đồ cho cô ấy. Trong đó là một ít quần áo và sách vở.

 

Sự nhiệt tình thái quá của người phụ nữ khiến tôi có chút lúng túng không biết phải làm sao. Tuổi của cô ấy cũng ngang tầm tuổi của mẹ tôi. Lần đầu tiên tôi được chăm sóc như vậy, hơi ngại ngùng nhưng lại có chút ấm áp trong lòng.

 

Nhưng ngay sau đó, tôi thấy người phụ nữ kéo cô bé ra khỏi bếp rồi ném luôn cuốn sách tôi vừa mang đến vào làm củi. Tôi cau mày.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sink-or-swim/10.html.]

“Cuốn sách đó…không ai muốn đọc sao?”

 

“Hả?”, người phụ nữ mỉm cười quay đầu lại: “Đọc không hiểu, cũng không biết bên trong viết cái gì, chỉ biết nhóm lửa rất tốt, cũng dễ dùng!”

 

Tôi nhìn cô bé nhút nhát bên cạnh, vẫy tay gọi lại gần. Cô bé thắt hai b.í.m tóc, da hơi đen, má ửng hồng nhưng đôi mắt lại rất sáng.

 

“Em đã từng đến trường chưa?”

 

Cô bé ngập ngừng gật đầu, rồi lại lắc đầu, ánh mắt có chút bối rối. Tuổi cô bé này ít nhất cũng phải đang học cấp hai nhưng em ấy lại không biết trường học là gì?

 

Tôi cau mày hỏi: “Dì ơi, con của dì đã đi học chưa?”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

“Đi học? Nhà dì ba đời không có ai đi học, ở nhà làm ruộng cũng rất tốt rồi, đủ sống.”

 

“Nông thôn bọn dì sao so sánh được với những đứa trẻ ở thành phố như các cháu. Hỉm, chạy nhanh lấy một cái bát lại đây”.

 

Cô bé nhìn thoáng qua tôi, lặng lẽ quay người bước vào nhà.

 

Ngực tôi đột nhiên có chút nghẹn lại, cảm thấy không thể thở được. Những người ở đây cũng đang bị giam lại, bị đóng khung trong những quan niệm không thể hiểu được, cứ vậy mà sống yên bình trong khoảng không gian bé xíu như miệng giếng này.

 

Họ chấp nhận lối sống như vậy và không cố gắng thay đổi bất cứ điều gì. Giống như…giống như mẹ tôi.

 

Đột nhiên, có tiếng khóc của trẻ sơ sinh từ trong phòng vọng ra. Nó trùng lặp với tiếng khóc của em trai trong trí nhớ của tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên. Người phụ nữ ném cái nồi cho con gái rồi vào phòng dỗ em bé.

 

“Mẹ vào phòng dỗ em trai, con ở đây tiếp khách nhé”. Người phụ nữ nói xong, mỉm cười xin lỗi với tôi rồi vội bước vào trong phòng.

 

Tôi nhìn cô bé đang cố gắng nhấc cái nồi khổng lồ, cẩn thận đổ nước sôi vào bát. Tôi vội đứng dậy giúp bé ấy đổ nước rồi cao giọng nói “Chị đi nhé”, tôi cầm những túi đồ còn lại đi đến nhà tiếp theo, trong đầu tôi tràn ngập những hình ảnh lúc nhỏ.

 

Ngay tại thời điểm này, sự chán ghét của tôi với mẹ tôi càng thêm mãnh liệt, đến mức nếu bây giờ nhìn thấy người phụ nữ ấy lần nữa, tôi sẽ cảm thấy vô cùng ghê tởm.

 

Tôi từng bước bước đi trên con đường lầy lội. Tôi cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý bằng cách nhìn chằm chằm vào mấy đốm bùn trên giầy nhưng không thành công.

 

Loading...