SINK OR SWIM - 1
Cập nhật lúc: 2024-11-26 19:03:53
Lượt xem: 99
SINK OR SWIM [Phần 1]
Tác giả: 竹阅阅
Raw: Thanh Tiếu Quân
Editor: Anh Bee
Beta: Nhân Trí
——-
Vào ngày thi đầu tiên của kỳ thi đại học, mẹ tôi đã dẫn vài người đến bảo là để đưa tôi đi thi.
Vừa lên xe, tôi đã toát mồ hôi lạnh vì em trai tôi cũng đang ở trên xe và tôi biết bọn họ đang đưa tôi đi đâu.
Tôi túm chặt lấy áo của mẹ, lắp bắp nói: “Con ký mà mẹ, con xin mẹ, thi xong con sẽ làm phẫu thuật, van mẹ hãy chờ con thi xong…”
Bà ấy chỉ bình tĩnh nhìn tôi: “Mày sẽ không đi đâu hết”
1.
Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của tôi, mẹ đưa cho tôi một tờ đơn tình nguyện hiến thận.
“Con không ký!”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi không cầm tờ giấy, thậm chí còn không nhìn vào nó, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt mẹ.
Thời điểm kiểm tra sức khỏe ngày hôm đó, dù biết sẽ chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp nhưng thái độ ân cần của bố mẹ vẫn làm tôi có chút ảo tưởng. Giống như họ thực sự quan tâm đến đứa con gái của họ là tôi. Nhưng tôi biết họ có thái độ như vậy chẳng qua cũng vì đứa con trai quý báu của họ mà thôi.
“Mày phải ký” Mẹ tôi nhìn thẳng vào mắt tôi. Có lẽ đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn tôi như thế này.
Phía sau bà ấy, là em trai tôi đang nằm trên ghế sofa, rụt rè nhìn tôi, trông có chút vui vẻ.
Nhưng đó không phải là sự vui vẻ khi được gặp lại chị gái sau một thời gian dài xa cách.
Thấy tôi cau mày, ngay lập tức nó mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
“Con sắp phải thi đại học rồi”
“Mày là con gái, thi hay không thi thì quan trọng gì, đi làm sớm mà kiếm tiền phụ giúp gia đình. Em trai mày cuối cùng cũng tìm được nguồn thận thích hợp...”
Mẹ tôi cứ huyên thuyên lải nhải, còn tôi thì nhìn vào đôi mắt đầy tia m..áu của bà ấy. Kể từ khi bệnh tình của em trai tôi trở nặng hơn thì trạng thái tinh thần của bà ấy cũng ngày càng bất ổn.
Chữa bệnh thì tốn tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sink-or-swim/1.html.]
Bố tôi loay hoay bận rộn kiếm tiền, cả ngày không thấy ở nhà, mẹ tôi cũng vừa đi làm thêm vừa chăm sóc em trai tôi. Tôi hầu như không mấy khi gặp họ. Nhưng buồn cười ở chỗ đây lại là khoảng thời gian tôi cảm thấy thoải mái nhất.
“Con cứ ký đi, phẫu thuật xong mẹ nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt. Sẽ không sao đâu. Mẹ nói thật, con hãy tin tưởng mẹ…” Bà ấy càng nói càng lộn xộn.
“Con không…”. Tôi bực bội ngắt lời bà ấy.
Thấy tôi cứng đầu khó bảo, bà ấy đột nhiên giơ tay tát tôi.
“Phương Châu – nuôi thứ hàng lỗ vốn như mày còn có tác dụng gì! Cứu em trai mày thì mày mất cái gì? Mày có biết em trai mày đã phải chịu đau đớn như thế nào không?”
Đầu tôi bị tát lệch sang một bên, miệng bị rách, đầu óc choáng váng, không nghe rõ mẹ tôi đang la hét cái gì.
Trong lúc choáng váng, tôi mơ hồ nhớ đến chai sữa bò mà dì chủ tiệm ăn vặt dưới nhà đưa cho tôi hồi sáng, dì ấy nói hôm nay tôi thành niên rồi, hay ăn chóng lớn nhé.
Giọng của dì ấy dần dần trùng lặp với giọng của mẹ tôi đang ở trước mặt.
Thật nực cười khi món quà mừng lễ thành niên của tôi là một chai sữa bò, một cái tát, một tờ giấy có giá trị bằng một quả thận và một trái tim tuyệt vọng.
Tôi l.i.ế.m m..áu rỉ ra từ khóe miệng.
“Bà nuôi tôi? Nói thì hay đấy. Bà đã cho tôi tiền sao? Là tôi đi làm thêm từ khi còn học cấp 2 để kiếm tiền học phí. Việc đầu tiên sau khi tan học là chạy vội đến phố bán đồ ăn để dỡ hàng cho người ta, trên tay tôi đầy vết chai đây này. Có lần tôi đi làm về muộn còn bị nó nhốt ngoài cửa, hôm đó tôi đã suýt c..hết cóng ở ngoài. Ngày hôm sau, bà còn gọi tôi là con khốn vô liêm sỉ, đi đú đởn với trai cả đêm”
Những uất ức mà tôi phải chịu đựng trong suốt những năm qua giờ đây đã bộc phát hoàn toàn, tôi đột nhiên không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
“Tôi có thể sống được đến bây giờ không phải vì tôi có bố có mẹ! Mà là nhờ vào niềm tin phải sống sót thì mới rời xa được cái gia đình này. Bà có biết vì kỳ thi đại học mà tôi phải cực khổ như thế nào không?”
Tôi không đợi bà ấy trả lời, quay người đóng sầm cửa bước ra ngoài, tôi không muốn nghe bất cứ một lời nói nào của bà ta nữa.
Bởi vì bà ấy không hiểu tôi, cũng không bao giờ muốn hiểu tôi, bà ấy chỉ yêu thương em trai tôi thôi.
2.
Trước kia, tôi không hiểu vì sao ngày em trai tôi ra đời lại không có ai đến trường tiểu học đón tôi về. Sau khi tôi dựa vào trí nhớ đi bộ đến tận khuya mới về được đến nhà thì toàn thân đã ướt sũng, thở hổn hển đứng trước cửa nghe tiếng cười vui vẻ của mọi người trong nhà, nhìn bố mẹ đang mỉm cười hạnh phúc vây xung quanh một đứa bé trên giường.
Khi đó tôi cảm thấy mình như người ngoài. Đó là lần đầu tiên trong lòng tôi cảm thấy lạnh lẽo, giống như tuyết rơi dày đặc ngoài trời.
Kể từ đó, đứa bé đó đã thay thế tôi hoàn toàn. Tôi chỉ nhìn thấy nó một lần từ xa, sau đó, tất cả ấn tượng của tôi về nó là hình ảnh nó được bố mẹ ôm ấp trong vòng tay.
Dường như tôi không phải là con của bố mẹ nữa, mỗi đêm tôi đều bị đuổi ra khỏi phòng và phải ngủ trên ghế sofa ở phòng khách. Tất cả những gì tôi biết là bố mẹ không cho phép tôi ở nhà vào ban ngày vì sợ tôi sẽ gây ồn ào ảnh hưởng đến em trai.
Đồng thời, mẹ tôi cũng chợt trở nên đãng trí. Bà ấy thường quên để phần cơm trưa cho tôi. Vì em trai tôi ăn sớm còn tôi thì đi học về muộn nên khi tôi về đến nhà, bà ấy đã lên giường ru em trai tôi ngủ. Ban đầu, tôi còn hỏi bà ấy có cơm thừa không, nhưng bà ấy lại bực bội tát tôi, sợ tôi làm em trai tỉnh giấc. Tôi không hiểu tại sao đứa trẻ mà tôi chỉ có thể nhìn thấy mỗi góc nghiêng lại được bảo vệ như báu vật như vậy.
Tôi không còn cách nào khác là phải tự nấu ăn, cố gắng đứng trên ghế để xào rau trong chiếc nồi sắt. Lúc dầu ăn b.ắ.n vào tay, theo phản xạ tôi rụt tay lại và đã làm đổ chiếc nồi sắt, phát ra tiếng động rất lớn. Tôi sợ đến mức không dám cử động. Hai giây sau, trong phòng vang lên tiếng oà khóc của thằng bé và tiếng dỗ dành dịu dàng của người phụ nữ.