Sau Khi Bị Đọc Tâm, Ta Giúp Hoàng Huynh Thay Đổi Số Phận - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-20 21:29:36
Lượt xem: 1,943
Hoàng huynh không tin lắm, cho rằng người bên kia không ngốc như vậy.
Tuy nhiên, trong thư trả lời nhận được lại có 500 lạng vàng. Bắc chủ chỉ có một yêu cầu, g.i.ế.c ca ca của ông ta.
[Quả nhiên là vậy, trong giấc mơ đã nói, Bắc chủ rất ghét người ca ca này của ông ta, rõ ràng ông ta đã thắng, một đám người vẫn muốn tìm người ca ca ông ta trở về. Cho rằng chính sách của ông ta công bằng hơn, bản thân ông ta không thể giải quyết vấn đề, thì chỉ có thể giải quyết người trong vấn đề.]
Hoàng huynh thở dài, lên kế hoạch, xuất binh.
Suốt nửa tháng, trên mảnh đất đó đều lan truyền một câu nói: "Quân đội Trung Nguyên đến giải phóng các người rồi, chỉ cần các người nâng vũ khí lên, phản kháng những kẻ áp bức các người, chúng ta sẽ được trở về nhà."
Ban đầu, những người dân bị áp bức không dám.
Nhưng phát hiện người đến thật sự là người Trung Nguyên, cũng thật sự g.i.ế.c người ngoại tộc, cứu họ ra, chia cho họ lương thực, ruộng đất, nhà cửa, tinh thần phản kháng trong m.á.u họ sống dậy.
Họ nâng gậy gộc, liềm hái trong tay lên, xông lên đấu tranh vì sự giải phóng của chính mình.
Người Trung Nguyên vốn dĩ đông hơn, lại đồng lòng, chưa đến một tháng, đã thu hồi 4 thành trì của đất phong.
Hoàng huynh còn chiêu mộ được không ít binh lính mới, với tốc độ nhanh nhất trang bị cho vài vùng đất.
Còn Bắc chủ nhận được đầu của ca ca ông ta.
Ông ta vui vẻ, căn bản không biết đến điều "môi hở răng lạnh", ngược lại còn bắt đầu sa đọa.
Sau khi an bày xong cho người dân ở vài vùng đất, lại sao chép mô hình nông nghiệp, kinh tế của đất phong, Đại hoàng huynh cuối cùng cũng có thể dành ra một chút thời gian cho riêng mình.
Ta mang bông vải do người ta tìm thấy trên biển và áo phao bằng lông vịt do người ta làm ra tặng cho huynh ấy.
"Đây, đây là?"
"Bông vải có thể làm áo ấm, ấm hơn lụa. Còn kia là áo phao, ta mặc áo khoác bằng lông thú mà hoàng huynh mang về cho ta, nghĩ đến người dân phải chịu lạnh mỗi ngày, liền nảy ra ý tưởng, thử một chút, không ngờ áo phao ấm hơn."
Thực ra là làm theo tỷ lệ nhất định, nhờ có một bài viết khoa học mà ta đọc được trên mạng, lúc đó ta đã mua áo phao trên mạng theo tỷ lệ đó.
Bây giờ đều dùng để tự làm.
Sau khi thử, hoàng huynh lập tức cho phổ biến rộng rãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-bi-doc-tam-ta-giup-hoang-huynh-thay-doi-so-phan/chuong-8.html.]
Mấy năm nay, vì lương thực bội thu, chúng ta đã nuôi không ít gà vịt và các loại gia súc, phân của chúng lại thường được dùng làm phân bón, tái chế sử dụng.
Bây giờ, lại có thêm một nguồn thu nhập, dân chúng rất vui mừng.
11
Hoàng đế ở kinh thành xa xôi có lẽ đã kiêu ngạo, biết hoàng huynh thu hồi vùng đất mất, lại lập được nhiều thành tích, thế mà lại muốn dùng biện pháp để trừng phạt huynh ấy, tuyên chiến với huynh ấy.
Triều thần và dân chúng đều cho rằng ông ta bị điên, nào có ai lại tự mình đánh mình.
Hoàng đế khẳng định: "Hừ, các ngươi hiểu gì? Hắn ta không ngoan ngoãn ở đất phong, lại đi tấn công ngoại tộc phía Bắc, điều này chứng tỏ hắn ta có ý đồ mưu phản. Hắn ta chắc chắn muốn nổi loạn."
"Đó là do ngoại tộc ra tay trước, đã đánh thì phải đánh cho họ tâm phục khẩu phục. Mong Hoàng thượng suy nghĩ kỹ."
"Đúng vậy, Hiền Vương không những không có lỗi, mà còn có công nữa!"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nhưng ông ta không nghe lời ai, cứ nhất quyết nhắm vào Đại hoàng huynh.
Khi ông ta cho rằng Đại hoàng huynh sẽ nhanh chóng khuất phục, thì hoàng huynh lại lách luật, kinh doanh với ngoại tộc, thảo nguyên, các nước trên biển. Những lệnh cấm đó gần như vô dụng.
Theo những người từ các nơi khác đi qua biển, đến đất phong, đất phong càng ngày càng giàu có, khiến cho Trung Nguyên thèm muốn.
Các hoàng tử khác của Hoàng đế, gia tộc của các hoàng tử dần dần liên kết lại để chống lại ông ta, "thỏ c.h.ế.t thì cáo buồn". Họ đã sớm nhận ra, họ chỉ là quân cờ.
Trước đây hai hoàng tử đấu đá ác liệt nhất, một người bị giam lỏng, một người đi xa. Người đi xa không có lỗi lại bị nhắm đến, họ lo sợ mình cũng sẽ bị thanh trừng.
Dưới sự đối đầu của nhiều phe phái, kinh thành còn hỗn loạn hơn mấy năm trước. Hoàng đế cũng càng ngày càng lực bất tòng tâm, Ngũ hoàng tử mà ông ta hết lòng bảo vệ đã trưởng thành.
Nhưng bảo vệ quá mức, tham gia chính sự quá muộn, quyền lực trong tay không nhiều.
Dù Hoàng đế nhét quyền lực cho hắn ta, người bên dưới cũng không hợp tác. Ông ta dần dần nghi ngờ sự lựa chọn của mình.
Hoàng đế chợt nghĩ, bản thân đã chịu đựng phần lớn cuộc đời vì vị trí này rồi, tại sao không thể làm theo ý mình một lần?
Ông ta kiên quyết đẩy Ngũ hoàng tử lên ngôi, khiến mọi người phẫn nộ.
Không biết phi tần nào trong hậu cung biết được chuyện Hoàng đế đã làm trước đây, lén lút hạ độc Hoàng đế. Khi phát hiện ra thì đã muộn, Hoàng đế thậm chí còn chưa kịp để lại di chiếu, đã hôn mê.