Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Bị Đọc Tâm, Ta Giúp Hoàng Huynh Thay Đổi Số Phận - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-20 21:29:33
Lượt xem: 2,046

Theo quy định bổ sung thêm lính cho phủ, những người đó đủ sức chiến đấu với lính phủ lười biếng luyện tập.

"Ta không nỡ nhìn dân chúng ở ruộng muối chịu khổ chịu nạn, để họ thay đổi một chút thì có gì không được? Đất phong này không phải là của ta sao?"

"Đúng vậy, là của ngài, nhưng bấy lâu nay đều do chúng ta quản lý..."

"Ngươi nói xem ta có nên quản lý không? Hình như ta cũng chưa thu hồi giấy phép bán muối của các ngươi đúng không? Loại muối chất lượng tốt như vậy, các ngươi cũng đã sai người đi dò la không ít đúng không?"

Bất kể là âm thầm hay công khai, các gia tộc đều không dám nói rằng mình có quyền quản lý ruộng muối, còn về lợi ích ngầm, có giấy phép bán muối, phần lớn vẫn là của họ.

Ta mỉm cười: "Người ta thường nói 'không điếc không câm thì không làm được người đứng đầu gia đình', ta tin các vị nhất định hiểu đạo lý này. Đừng làm khó cho huynh ấy, thanh toán rất mệt mỏi."

Ân oai kết hợp, không ai dám phản bác.

"Vậy, vậy những khoảnh đất đã chia ra thì sao?"

9

Người dám lên tiếng chính là tay chân do Hoàng đế bí mật cài vào, người bên cạnh ta rút d.a.o ném đi, trúng tim ông ta.

Máu văng tung toé, các đại thần có mặt đều bị dính máu, thật là xấu hổ.

Ta liệt kê tội ác của ông ta, mỗi lần nói ra một tội, lại có người đưa ra nhân chứng vật chứng.

Sau khi kể xong, ta nói: "Những khoảnh đất đã chia ra đều là do hoàng huynh mua, huynh ấy muốn xử lý như thế nào thì cứ xử lý như vậy thôi đúng không?"

"Vâng vâng vâng."

"Là chúng ta quá đáng."

"Chúng ta sai rồi, mong Vương gia và Công chúa tha lỗi."

Họ liên tục tìm cớ cáo lui, không hề dám nhắc đến việc những khoảnh đất đó đều là do họ bán cho hoàng huynh với giá rẻ.

Trong xã hội phong kiến, quan lớn hơn một bậc có thể chèn ép người khác, khi họ áp bức dân thường thì không cảm thấy đau, khi bị hoàng huynh áp bức thì mới thấy đắng.

Như vậy, chỉ là tự làm tự chịu.

Đại hoàng huynh nắm quyền hành, tái cơ cấu đất phong. Huynh ấy giữ lời hứa, không thanh trừng nhóm người đó. Nhưng luôn có người tự chui đầu vào rọ, huynh ấy liền dùng những người đó để răn đe.

Không chỉ tịch thu gia sản của họ, lấy lại ruộng đất của họ, còn chia ruộng đất cho một số nông dân.

Khi dân chúng hân hoan, ngoại tộc lại đến xâm lược.

Đại hoàng huynh dẫn quân xông ra ngoài.

Ta ngồi trong thành, cổ vũ dân chúng: "Đừng hoảng sợ, trận chiến này chúng ta nhất định sẽ thắng."

Dân chúng không tin: "Công chúa tại sao lại chắc chắn như vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-bi-doc-tam-ta-giup-hoang-huynh-thay-doi-so-phan/chuong-7.html.]

"Vì binh lính của chúng ta đã ăn no, họ mạo hiểm đến xâm lược, chẳng phải là vì chưa ăn no sao? Chúng ta và họ cách nhau không xa, thể hình cũng không chênh lệch nhiều, ăn no rồi, sợ gì nữa chứ?"

Dân chúng hơi yên tâm, lại nhìn diễn biến trận chiến phía trước, quả nhiên như ta mong muốn, binh lính đã ăn no rất dũng cảm. Không mấy lúc đã khiến Ngoại tộc sợ hãi.

Họ rút lui, dân chúng đứng dọc đường chào đón hoàng huynh trở về.

Danh tiếng của hoàng huynh càng lớn.

Chúng ta trở nên thận trọng, nỗ lực phát triển kinh tế, nông nghiệp, ba năm sản lượng lương thực tăng gấp đôi, thuế tăng gấp ba.

Đất phong trở thành nơi giàu có nhất, gần như sánh ngang với kinh thành.

Cùng lúc đó, Hoàng đế cũng phát triển khá tốt, ông ta giành quyền lực từ tay gia tộc Hoàng hậu, quyền thế càng mạnh. Ông ta phế truất Tam hoàng tử, giam lỏng trong cung, còn Hoàng hậu bị g.i.ế.c chết.

10

Thục phi ở biên giới xa xôi nghe tin, thở dài một tiếng, thắp ba nén nhang cho đối thủ cũ.

Nếu không phải nghe thấy tiếng lòng của con gái, giả c.h.ế.t thoát thân.

Hôm nay kết cục của Hoàng hậu cũng là kết cục của họ.

Bây giờ, hoàng nhi ở đất phong rất tốt, bà ấy đã không còn gì phải lo lắng nữa, chỉ có điều là có lỗi với con gái.

Đôi khi bà ấy cũng nằm mơ, những chuyện trong giấc mơ ngoài gia đình họ ra, đều giống với hiện thực. Thục phi không thể không nghi ngờ, đó căn bản không phải là giấc mơ, mà là chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.

Bà ấy càng thấy có lỗi với con gái.

Nhưng thân phận của bà ấy vẫn chưa thể công khai.

Chỉ có thể chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, rồi tìm cách bù đắp.

Sự phát triển của đất phong đã đạt đến đỉnh cao, nếu không mở rộng thì chỉ có thể cạnh tranh nội bộ.

Ta nhìn bản đồ, chỉ về phía bắc.

Nơi đó đất đai màu mỡ, từng là lãnh thổ của Trung Nguyên. Sau đó ngoại địch phương Bắc xâm lược, vùng đất này bị chia cắt, chính quyền ngoại tộc không ổn định, tranh giành ngai vàng, người thua cuộc rút lui về vùng đất này, biến nó thành một tiểu quốc.

Dù là thời cổ đại hay hiện đại, người dân bản địa là người khổ nhất.

Người dân Trung Nguyên ở vùng đất này cũng không ngoại lệ, họ trở thành nô lệ trên thực tế.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Theo tin đồn, người thua cuộc mới là chính thống.

Sau khi ông ta rút lui về vùng đất này, những người có lợi ích không biết vì lý do gì, đã không tiếp tục tấn công. Lực lượng của ông ta rất yếu, chỉ bằng một phần năm của đất phong.

Ta mang bản đồ đi tìm hoàng huynh.

Đại hoàng huynh thắc mắc: "Muội muốn chúng ta thu hồi lại vùng đất, nhưng như vậy, ngoại tộc phía Bắc sẽ không có ý kiến sao?"

"Vùng đất này vốn dĩ không phải của họ, họ còn mong huynh loại bỏ mối đe dọa, hoàng huynh chi bằng viết thư công khai, hợp tác với bên kia."

Loading...