Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quỳ gối - 21

Cập nhật lúc: 2024-09-24 19:15:37
Lượt xem: 206

Người xông vào là một người vị tướng trẻ, hắn mặc áo giáp giống như những người xung quanh, nhưng địa vị của hắn cao hơn họ rất nhiều. Hắn nghiêm khắc quét qua đám người: "Các ngươi quên lời tướng quân dặn dò trước đó rồi sao? Làm sao có người dám động vào các nàng?"

Vẻ mặt Vương Lão Lục vẫn thờ ơ, khạc ra một ngụm nước bọt, nghiêng người cười đùa: “Bọn họ chỉ là mấy công chúa mà thôi, hoàng đế đã bị tướng quân của chúng ta bắt giữ, hai tiểu cô nương, huynh đệ chơi đùa thì có sao?”

Vị tướng trẻ chán ghét cau mày, vừa định nói thì tỷ tỷ đột nhiên ngẩng đầu lên: "Phụ hoàng ta bị làm sao?"

"Ta nhận ra ngươi! Ngươi là Mạnh Nghị, nam hài tử của Mạnh tướng quân. Chẳng lẽ Mạnh gia đang muốn soán ngôi sao?"

Tỷ tỷ trừng mắt giận dữ, chỉ khi ta ở gần nàng, ta mới biết vào lúc này tim nàng đập nhanh như thế nào, sợ hãi và hoảng loạn như thế nào.   

Khuôn mặt của vị tướng trẻ không thể chịu đựng được, đôi mắt hắn đầy thương hại khi nhìn chúng ta.

“Công chúa, hoàng đế Đại Tề không nhân từ, tham lam, kiêu ngạo và ngông cuồng, không xứng đáng làm vua. Các quan văn võ của triều Đại Tề đã quyết định phong Trấn Nam Vương làm hoàng đế. Hôm nay là ngày mà hoàng đế Đại Tề thoái vị và tân hoàng đế lên ngôi."

Mỗi lời hắn nói ra như một hòn đá lớn đập vào tai chúng ta, rất chói tai.

"Không thể nào! Ngươi đã lừa ta. Rõ ràng ngươi, Mạnh gia, có dã tâm, có ý định chiếm đoạt ngai vàng!"

Sự thương hại trong mắt bọn binh sĩ biến thành sự nhạo báng và chế giễu trong câu hỏi của Tỷ tỷ.

“Công chúa lớn lên trong nhung lụa và hưởng thụ vinh hoa phú quý. Đương nhiên, nàng không biết rằng những người đói khát bên ngoài đang giống như người hoang dã, đất nước Đại Tề đã sớm sụp đổ rồi!”

"Không!”

Công chúa có thể yên tâm, Trấn Nam Vương là người nhân hậu, rộng lượng, vì Ninh tiên sinh mà công chúa có thể tiếp tục hưởng vinh quang, sống một cuộc sống tốt đẹp."

Ninh tiên sinh?

Chẳng lẽ Ninh gia cũng có liên quan...

Ta còn chưa kịp suy nghĩ thì tỷ tỷ đã tức giận đứng dậy, không biết lấy đâu ra sức lực, đẩy Mạnh Nghị ra rồi chạy ra ngoài.

"Ta không tin! Ta đi tìm phụ hoàng, ta đi tìm mẫu hậu để tìm hiểu!"

"Tỷ tỷ……"

Ta không thể ngăn nàng lại nên loạng choạng đứng dậy và suýt ngã, Mạnh Nghị đã giúp ta.

"Công chúa Ninh Chí, tất cả người trong cung đều đang ở Thừa Càn Cung. Tân hoàng hạ lệnh không được làm khó các nữ nhân trong cung. Công chúa, người nên đi tìm bọn họ..."

Ta bàng hoàng bước ra khỏi cổng cung điện, ánh mặt trời lại chiếu vào người ta, chợt như một giấc mơ. Nhưng bên ngoài không phải là một thế giới mới đầy nắng mà là Cánh đồng Tu La chứa đầy những dòng sông máu.

Xác của các cung nữ và thái giám nằm la liệt, nội tạng rỉ ra, não văng tung tóe, m.á.u nhuộm đỏ tươi con đường dài, chẳng khác gì địa ngục.

38

"Công chúa...A Tú!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quy-goi/21.html.]

Một lực mạnh kéo ta vào vòng tay, áp ta vào lồng n.g.ự.c ấm áp, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

"Đừng sợ, A Tú, đừng sợ, có ta ở đây..."

Nhịp tim của Bạch Lê đập rất nhanh, hắn nắm lấy bàn tay lạnh giá của ta, vừa an ủi vừa lo lắng quan sát vẻ mặt của ta.

Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn có vẻ hoảng sợ như vậy.

"A Tú, nàng hãy lên tiếng đi? Không sao đâu, không sao đâu..."

Không sao đâu? Mọi chuyện có thực sự ổn không?

Ta ngơ ngác quay đầu lại, trong núi xác và biển máu, đặc biệt là ở lối vào Ngọc Trúc Cung, những sinh mệnh cách đây không lâu còn cười tươi, giờ chỉ còn là một đống xác c--hết lạnh ngắt.

Mạnh Nghị nói tân hoàng đế là người nhân từ, sẽ không làm hại nữ nhân trong cung, vậy những t.h.i t.h.ể trên mặt đất này có ý nghĩa gì?

Thế lực đế quốc thay đổi, trong mắt họ, mạng sống con người chẳng qua chỉ là ngọn cỏ. Ngay cả bản thân ta, nếu Mạnh Nghị không đến kịp lúc, ta sẽ...

Ta nhắm mắt lại và không dám nghĩ tới chuyện đó nữa. Những tiếng la hét nối tiếp nhau từ xa, không nhìn thấy được, không biết đã đổ bao nhiêu m.á.u và bao nhiêu người đã c--hết.

Bạch Lê đã bảo vệ ta trong vòng tay hắn, như thể chỉ có mảnh trời đất nhỏ bé này là yên bình, an toàn và có thể thoát khỏi.

Vậy còn Tô tỷ... Ta chợt mở mắt và thoát khỏi vòng tay của Bạch Lê.

"Tô tỷ! Ta đi tìm Tô tỷ..."

Nàng vẫn đang đợi ta về, còn nói sẽ làm món vịt Bát Bảo cho ta ăn. Nàng...

Trong khoảnh khắc, ta vô cùng sợ hãi, vô số hình ảnh khủng khiếp hiện lên trong đầu ta.

"Đừng lo lắng, A Tú. Tô tỷ không sao đâu. Đừng sợ."

Lời nói của Bạch Lê tựa như một luồng nhiệt, dần dần sưởi ấm trái tim đang sợ hãi đến cứng ngắc của ta.

"Trong cung náo loạn, ta vốn định mang nàng đi, nhưng khi tới tẩm cung của nàng, mới phát hiện nàng đã tới Ngọc Trúc Cung."

 

"Ta biết Tô tỷ rất quan trọng với nàng, cho nên ta đã đưa nàng ấy ra khỏi cung, hiện tại nàng ấy đã ở nơi an toàn, đừng sợ."

"May mà nàng không sao là tốt rồi." Bạch Lê lại ôm ta, giống như bảo bối tìm lại được, vừa mừng vừa sợ.

Tô tỷ không sao, tỷ ấy an toàn. Nghe được tin tức yên tâm này, cuối cùng ta cũng tỉnh táo trở lại.

"Đã xảy ra chuyện gì? Trấn Nam Vương thật sự phản loạn sao?" Ta ngẩng đầu nhìn Bạch Lê, hy vọng nghe được câu trả lời từ hắn, một câu trả lời có thể khiến ta từ bỏ ảo tưởng.

 

Loading...