Quỳ gối - 20
Cập nhật lúc: 2024-09-24 19:15:22
Lượt xem: 196
"Đúng vậy, hôm nay tỷ tỷ là lớn nhất, tỷ nói cái gì đều đúng."
Bộ dạng cố tình giả tạo của ta khiến tỷ tỷ cười lớn, nàng vỗ nhẹ vào ta rồi chợt im lặng, một lúc sau mới thở dài nhẹ nhõm: "A Tú, sẽ thật tuyệt nếu chúng ta luôn như thế này."
"Ngay đó, ta thực sự không nên đến Tây Sơn."
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, mối quan hệ giữa ta và tỷ tỷ đã sớm khôi phục lại như thời gian nửa năm khi chúng ta còn ở thư phòng.
Trong những ngày này, hầu như ngày nào ta cũng đến tìm nàng, Ngọc Trúc Cung của nàng thường gửi cho ta một số xiêm y hoặc hoặc đồ trang sức tinh xảo.
Lúc đầu ta sợ hoàng hậu không dám nhận, nhưng tỷ tỷ đã đích thân đến tìm ta và yêu cầu ta nhận.
"A Tú, trong cung có rất nhiều tỷ muội, nhưng muội là người thân thiết nhất với ta. Ta sẽ luôn ghi nhớ tình bạn chúng ta đã có khi cùng nhau học tập lúc nhỏ."
“Ta biết mẫu hậu tính tình không tốt, đã khiến muội phải chịu nhiều đau khổ. Nhưng muội đừng lo, ta đã nói với mẫu hậu rồi, người sẽ không làm khó muội nữa. Ta tự tay chọn những thứ này cho muội, chỉ coi là những thứ bổ sung cho hôn lễ của muội thôi, được không?"
Đối mặt với một tỷ tỷ chân thành như vậy, ta không thể nói không được.
Năm đó hoàng hậu muốn mạng của ta, nói trong lòng không có oán hận hay sợ hãi sẽ là đạo đức giả. Nhưng tỷ tỷ luôn rất tốt với ta, ta không thể trách tỷ ấy được.
Ta biết rõ ràng rằng nếu không có sự che chở công khai và ngấm ngầm của tỷ tỷ bao năm qua, ta và Tô tỷ đã không có được cuộc sống dễ dàng và ổn định như vậy.
Tỷ tỷ lại sinh ra trong hoàng thất, là hậu duệ của hoàng hậu, lại được sủng ái, sao có thể công khai không nghe lời mẫu thân ta vì ta? Cho nên ta không trách nàng, nói chính xác là ta chưa bao giờ trách nàng, mặc dù ta suýt mất mạng vì lời nói của nàng.
Chỉ là chúng ta, với thân phận khác nhau, không được định sẵn là tỷ muội thực sự thân thiết. Những người ban đầu muốn đi hai con đường, làm sao họ có thể đến cùng một đích bằng cách đi những con đường khác nhau?
"Tỷ tỷ đang nói gì vậy? Nếu muội không nhận, những thứ tinh xảo kia sẽ đi đâu? Muội sẽ giữ chúng."
Tỷ tỷ mỉm cười, vuốt ve mặt ta một cách trìu mến, vừa định nói gì đó thì bên ngoài cung đột nhiên truyền đến vài tiếng hét.
"Ngươi, ngươi là ai?"
"A...ah! Cứu với! Máu!"
Những tiếng thét chói tai khiến ta và tỷ tỷ trong phút chốc tái mặt, chúng ta nhìn nhau, tỷ tỷ run rẩy nắm tay ta rồi đứng dậy một mình đi về phía cửa cung nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ liếc nhìn một cái, tỷ tỷ tỷ nhanh chóng đóng cửa lại, lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt đầy hoảng sợ: “Có rất nhiều người, binh sĩ mặc áo giáp, bọn họ, họ đang..."
“Xoẹt” một tiếng, cửa sổ bình phong trắng văng đầy máu, ta quay đầu lại, nhìn thấy ngoài cửa sổ có một bóng dáng quen thuộc, chính là cung nữ thân tín nhất của tỷ tỷ.
Cơ thể nàng nhẹ nhàng ngã xuống, m.á.u phun ra từ cơ thể nhanh chóng nhuộm đỏ toàn bộ cửa sổ, hòa lẫn với lưới cửa sổ có trang trí chữ “Hỉ" trên đó đến không còn phân biệt được nữa.
"Ah!!"
Cùng với tiếng hét của tỷ tỷ, trong đầu ta chỉ lóe lên hai từ: Cung biến ( 宫变 : sự thay đổi của hoàng cung).
37
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quy-goi/20.html.]
Cổng đại môn đóng sầm lại, mùi m.á.u ùa vào. Những binh sĩ xông vào đều dữ tợn và hung ác, áo giáp của họ nhuốm máu. Tay chân ta yếu ớt nên cố gắng nín thở bước đến chỗ tỷ tỷ, nắm lấy bàn tay cũng lạnh ngắt không kém của nàng.
"Ngươi là ai? Ngươi có biết nơi này là đâu không?"
Tỷ tỷ chặn ta lại phía sau, đôi vai gầy khẽ run lên, nhưng vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo và đoan trang của một công chúa.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Một binh sĩ có râu cười nham hiểm, trong mắt tràn đầy dục vọng: "Đây chẳng phải là công chúa Ninh Huệ nổi danh sao, nàng quả nhiên là một mỹ nữ, một mỹ nhân xuất chúng!"
Hắn bước tới và đưa tay ra tóm lấy tỷ tỷ.
*chát!*
Tỷ tỷ tát vào mặt hắn, giận dữ và sợ hãi đan xen trên mặt.
"Ha ha ha ha, Vương Lão Lục bị c--hó cái đánh!"
"Không biết cái tát của vị công chúa thanh tú này có vị ngon hơn cái tát hoa của kỹ nữ ở Hiên Viên Ngạo Thiên Xuân không?"
Những binh sĩ xung quanh bật cười, đôi mắt trần trụi và lời nói thô tục, ta và tỷ tỷ như những con cừu non mắc bẫy, không thể vùng vẫy.
"Con k--hốn này, sao dám đánh ta!" Vương Lão Lục bị đồng bọn trêu chọc, vẻ mặt tức giận, hung hăng túm lấy tỷ tỷ.
Đầu óc ta trống rỗng, tất cả những gì ta có thể làm là cố gắng vùng vẫy, cố gắng đẩy đôi bàn tay bẩn thỉu của hắn ra. Nhưng sức mạnh của ta và tỷ tỷ không thể sánh bằng một nam nhân mạnh mẽ, ngược lại sự phản kháng của chúng ta đã khơi dậy sự hung dữ của hắn.
Ta bị một lực rất mạnh đẩy ra, la hét và va vào áo giáp của một binh sĩ. Rất nhanh, một đôi bàn tay to lớn nắm lấy vai ta: "Này, nữ nhân này nhìn cũng không tệ."
"Nhìn xiêm y của nàng, trông giống như một công chúa. Các huynh đệ, hôm nay các chúng ta thật may mắn! Hahahaha..."
Máu nóng và hôi thối bao bọc ta, giữa tiếng cười của những tên lính, vô số bàn tay ghê tởm mò mẫm cơ thể và xé toạc xiêm y của ta.
Thật kinh khủng. Ta gào thét và vùng vẫy nhưng không thể chống cự được. Trong một khoảnh khắc, ta thậm chí còn nghĩ mình sẽ c--hết ở đây.
"Dừng lại!"
Một tiếng hét giận dữ khiến mọi hành động xấu xa dừng lại, binh lính dường như sợ hãi người mắng mình và nhanh chóng giải tán.
"A Tú!"
Tỷ tỷ lao tới, gom xiêm y vương vãi của ta lại và liên tục nói: “Không sao đâu, không sao đâu…”
Nàng cũng chẳng hơn gì ta, tóc xõa gần hết, nhưng váy cưới dày và quấn chặt nên nàng không bị lợi dụng.
Chúng ta rúc vào nhau, nhìn quanh như những con thỏ sợ hãi.