Quá khứ và hiện tại - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:27:16
Lượt xem: 1,062
Thấy cô dời mình ra đầu ghế dài, cố gắng kéo dài khoảng cách với hắn, Từ Nhan chỉ xem là cô là đang cáu kỉnh. Hắn muốn nhẫn nại dỗ dành cô, nói ra miệng lại cảm thấy khó khăn: “Thư Thanh, em thích anh lâu như vậy, em không thể rời khỏi anh.”
Sắc mặt Thư Thanh cau có. Cô mở miệng, mấy lần muốn nói lại thôi, rồi đột nhiên đứng dậy, ôm bánh kem và hoa xoay người rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không để lại cho hắn.
Từ Nhan cảm thấy cô có chút không biết tốt xấu. Hắn đã hạ mình lấy lòng như vậy, nếu là trước kia mắt Thư Thanh đã rực sáng.
Quên đi, hắn nghĩ. Dù sao Thư Thanh cũng không thể rời khỏi hắn. Cô sớm muộn gì cũng sẽ trơ mặt trở về, giống như trước kia tìm mọi cách chăm sóc hắn. Sau tất cả, cô rất thích hắn.
13
Chạy được nửa đường, tôi đụng phải một người, hương xà phòng sạch sẽ chui vào chóp mũi. Bánh kem suýt nữa rơi xuống đất được Phong Húc vững vàng tiếp được.
Tôi nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của người trước mặt. Phong Húc mặc một chiếc áo khoác màu xám đen, làm nổi bật vai rộng eo hẹp của anh, phù hợp với khuôn mặt cấm dục đó. Tôi líu lưỡi, đẹp trai chính là đẹp trai.
“Chạy cái gì, đụng phải quỷ à?” Phong Húc ngoài miệng nói, trên tay không quên cầm lấy bánh kem và hoa trong tay tôi.
Tôi than thở: “Bệnh thần kinh còn đáng sợ hơn quỷ.”
Phong Húc nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của tôi. Anh giơ hai tay lên cao, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào tôi. Tôi hiểu ý, tiến lên một bước nhào vào trong lòng anh, ôm lấy thắt lưng gầy gò của anh, còn lén bóp thêm hai cái.
Xúc cảm thật không tồi, tôi ở trong lòng anh âm thầm cảm thán.
“Thanh Thanh, anh nhớ em.” Phong Húc cầm đồ trên tay, không tiện, chỉ có thể kề đầu bên vai tôi, môi kề bên tai tôi, nghiêm túc nói lời lẳng lơ làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
“Ừm, em cũng nhớ anh.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nói thật, ở bên cạnh Phong Húc lâu ngày, tôi cảm thấy anh rất biết chăm sóc người khác. Từ là người chăm sóc người khác, đột nhiên biến thành được người khác chăm sóc, tôi thật đúng là có chút không thể rời khỏi anh.
Nghe được lời của tôi, mặt mày anh nở rộ ý cười, như có một dải ngân hà rực rỡ hiện ra trong mắt anh.
Phong Húc thu dọn hành lý chỉ mất năm phút. Trước khi tôi hoàn thành level 1 của Tetris, anh đã chạy xuống cầu thang và nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
“Muốn đi đâu ăn cơm?” tôi giải quyết xong khối xếp hình cuối cùng, cụng đầu vào cái đầu to đang dựa sát vào tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/qua-khu-va-hien-tai/6.html.]
“Hôn một cái.” Phong Húc trả lời không vào trọng tâm.
“Không được, đây là dưới lầu ký túc xá của anh...”
Nhưng Phong Húc căn bản không cho tôi cơ hội phản bác. Đôi môi lạnh lẽo được sự ấm áp bao phủ. Phong Húc kéo tay tôi, nắm cằm tôi đè tôi vào góc tường, ép tôi đáp lại lửa nóng của anh. Nụ hôn này của anh mãnh liệt hơn bất cứ nụ hôn nào trước đây.
Tôi không biết lúc lên lầu, anh bị kích thích cái gì. Đầu tôi tựa vào lòng bàn tay của anh, tránh tiếp xúc với mặt tường thô ráp. Anh càng hôn càng mãnh liệt. Hơi thở của tôi dần dần trở nên yếu ớt, đành phải mở miệng đáp lại. Điều này cũng tạo điều kiện cho đối phương thừa cơ tiến vào.
Cho đến khi tay chân mềm nhũn, tôi chống đỡ không được, trượt xuống phía dưới chân tường.
Được Phong Húc đỡ lấy, nửa thân thể đều bị anh mang vào trong ngực. Trán anh cụng vào trán tôi: “Thanh Thanh, em có thích anh không?”
Vấn đề này, anh đã hỏi tôi vô số lần.
Tôi ngẩng mặt lên, muốn xoa xoa mái tóc lông xù của anh. Nhưng tay bị anh giam cầm, tôi không nhúc nhích được, chỉ có thể tùy ý để anh cúi đầu hôn lên sống mũi, gò má, cuối cùng lại rơi trở về môi của tôi.
Trong thời gian ở bên cạnh Phong Húc, tôi phát hiện anh hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của tôi. So với sự lạnh lùng trong mắt người khác, với tôi, anh thích làm nũng hơn. Phong Húc không thích người khác chạm vào mình nhưng lại rất thích hôn tôi. Anh sẽ nhiều lần xác nhận với tôi là tôi có thật sự thích anh hay không.
Người mạnh mẽ như anh lại cười đến giống như một tên ngốc sau mỗi lần tôi chủ động đến tìm anh. Vì thế đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua, tôi trịnh trọng hỏi anh: “Phong Húc, vậy anh thích em không?”
Tôi nghĩ anh sẽ do dự ít nhất một lúc, nhưng anh lại không có chút chần chờ, liền nói với tôi: “Thư Thanh, anh thích em.”
Anh dừng một chút, nửa câu sau càng giống như là tự nói với mình: “Vẫn luôn rất thích em.”
“Ừm, em cũng giống như anh, cũng chỉ thích anh.”
Dưới lầu ký túc xá người đến người đi, cho dù hiện tại tôi và anh trốn ở góc nhỏ, bảo đảm không để bị người đi qua chụp lại. Anh không ngại mất mặt, nhưng tôi thì ngại.
Nhìn Phong Húc từ từ cúi đầu xuống, tôi ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nhìn vào mắt anh, chỉ có thể thì thầm: “Hôm nay sinh nhật anh. Đổi chỗ khác... Tùy ý anh muốn.”
Quả nhiên, mắt Phong Húc lập tức sáng lên.