Quá khứ và hiện tại - 7
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:28:23
Lượt xem: 1,350
Ngoại truyện: [Góc nhìn của Phong Húc]
1
Lúc về ký túc xá cất hành lý, Phong Húc và Từ Nhan cãi nhau kịch liệt. Anh đang chuẩn bị cắm hoa Thư Thanh tặng vào bình hoa thì bị Từ Nhan ném xuống đất. Bình hoa thủy tinh vỡ nát, hoa hồng mềm mại đẫm nước nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Anh nghe thấy Từ Nhan châm chọc khiêu khích mình: “Phong Húc, cậu thật sự là dạng phụ nữ gì cũng ăn được. Cậu nghĩ thế nào mà lại tìm l.i.ế.m chó của tôi? Cậu thật cho rằng Thư Thanh sẽ thích cậu sao? Cô ấy chỉ mượn cậu để chọc giận tôi mà thôi!”
Trước kia Phong Húc không thích nghe Từ Nhan nói xấu Thư Thanh. Nhưng khi đó anh là người ngoài, Thư Thanh thích Từ Nhan, anh không có tư cách để nói. Chỉ có cách cố gắng khuyên Thư Thanh mỗi khi cô tìm anh hỏi thăm tình hình của Từ Nhan:
[Cô không thể không thích cậu ta không?]
[Lãng phí thời gian với Từ Nhan không đáng.]
[Không bằng thích tôi đây này.]
Nhưng hai câu dưới anh soạn rồi lại xoá, chưa bao giờ dám gửi đi.
Thấy Thư Thanh thích Từ Nhan như vậy nên Phong Húc vốn đã có ý định từ bỏ. Nhưng Từ Nhan năm lần bảy lượt sỉ nhục Thư Thanh trước mặt mọi người, nghiền nát tình yêu và tôn nghiêm của cô dưới lòng bàn chân.
Anh cho rằng Từ Nhan không xứng với tình yêu của Thư Thanh.
2
Thời gian Phong Húc thầm mến Thư Thanh còn dài hơn thời gian Thư Thanh thích Từ Nhan. Không biết bắt đầu từ khi nào, anh thích cô gái im lặng kia. Mỗi lần nhìn thấy cô, cô đều đắm chìm trong thế giới của mình. Thỉnh thoảng trên mặt sẽ mang theo một nụ cười ngây ngô.
Hai người họ đi ngang qua nhau tại cầu thang của trường. Phong Húc ngửi thấy mùi nước giặt. Ngày phòng thí nghiệm của trường trung học bị cháy, anh nhắm mắt lại, mũi cũng ngửi được mùi này.
Cô kéo tay anh, từ đầu đến cuối đều không buông ra. Giọng nói khiến người ta an tâm ở bên tai anh giống như bài đồng d.a.o của trẻ em.
“Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ được cứu. Tôi sẽ không bỏ lại cậu.”
Từ sau khi mẹ mất, cha cưới người khác, anh không còn cảm nhận được tình yêu thuần túy như vậy nữa. Phong Húc vì Thư Thanh nên mới thi vào trường Đại học này.
Cha anh muốn anh ra nước ngoài, nhưng anh chỉ muốn ở bên cạnh Thư Thanh. Không yêu cầu xa vời được ở bên cô, chỉ cần có thể nhìn thấy cô là đủ.
3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/qua-khu-va-hien-tai/7.html.]
Thư Thanh luôn nói anh ngốc. Sao có thể có người thích nói thay đổi liền thay đổi. Đó là một cái cớ tồi tệ mà chỉ có bản thân mới tin được. Nhưng Phong Húc cam nguyện tin tưởng. Chỉ cần Thư Thanh nói, anh liền tin.
Tuy rằng có đôi khi Phong Húc vẫn cảm thấy bất an, anh sợ Từ Nhan nói một câu, Thư Thanh sẽ bỏ anh, cho nên anh chỉ có hỏi đi hỏi lại Thư Thanh. Sau khi nhận được câu trả lời mình muốn nghe, anh thở phào nhẹ nhõm. Sau đó lại rơi vào vòng tuần hoàn vô tận.
Cho đến khi Thư Thanh cảm thấy phiền, cô dùng sức cởi quần áo của anh xuống, cúc áo rơi xuống giường, có mấy cái rơi xuống chân giường. Cô cúi đầu hôn anh. Hai người kề sát vào nhau, Phong Húc nghe được giọng điệu không kiên nhẫn của cô.
“Nói mấy lần rồi, em chỉ thích anh thôi...”
Ngoại truyện: [góc nhìn Từ Nhan]
1
Từ Nhan thật không ngờ, Thư Thanh thật sự không phải tới tìm hắn. Hắn nhìn thấy bó hoa Phong Húc ôm trên tay nhìn rất quen mắt, lửa giận và phiền não không tên luân phiên xông lên trong lòng hắn.
Từ Nhan không khống chế được, ném bó hoa Phong Húc đang cẩn thận cắm vào bình xuống đất. Hắn hận không thể giẫm nát những bông hoa này. Nếu như vậy, suy đoán trong lòng hắn sẽ không được xác minh.
Nhưng lời Phong Húc nói giống như đưa hắn tới đỉnh vách núi, cúi đầu, chính là vực sâu vạn trượng.
“Từ Nhan, cậu đang ghen tị sao? Vì Thanh Thanh không thích cậu nữa nên cậu chịu không nổi. Cậu cảm thấy mình bị coi thường sao?”
Từ Nhan chưa bao giờ cảm thấy Phong Húc dữ tợn đáng hận như vậy. Hắn dường như nhìn thấy loại cảm xúc tên là vui sướng ở trên mặt Phong Húc.
Từ Nhan không phân biệt được tâm tình của mình lúc này là gì. Hắn quả thật không có cách nào chịu đựng được chuyện Thư Thanh không còn vây quanh hắn nữa. Giống như nhiều năm qua, Thư Thanh làm cho hắn tất cả mà không đòi hỏi gì, Từ Nhan cũng đã quen Thư Thanh ở bên cạnh xử lý tất cả mọi chuyện cho hắn. Hắn cảm thấy sợ hãi vì sắp mất đi Thư Thanh.
Trong nháy mắt Từ Nhan hạ giọng: “A Húc, cậu đừng chỉnh tôi nữa, tôi biết mấy năm nay tôi đối với Thư Thanh quá đáng. Sau này tôi sẽ thay đổi. Lát nữa tôi sẽ chia tay với Lỵ Lỵ, tôi đi tìm Thư Thanh, tôi...”
Hắn còn chưa nói xong, một nắm đ.ấ.m đã nện vào mặt hắn. Hắn không kịp phản ứng, ngã nhào, đau đến mơ hồ.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Từ Nhan, đồ c.h.ế.t tiệt.” lần đầu tiên Phong Húc mắng chửi thô tục trước mặt hắn.
Sau đó nhặt từng bông hoa rơi trên mặt đất lên, giống như báu vật khóa vào ngăn kéo bàn học.
Phòng Húc nhìn về phía bình hoa thủy tinh vỡ vụn: “Bình hoa thay cho cú đ.ấ.m này.”
Nói xong, Phong Húc liền rời khỏi ký túc xá.
Từ Nhan đoán, Thư Thanh ở dưới lầu chờ Phong Húc.