Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nguyên Chi - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:33:25
Lượt xem: 1,178

Thái tử vốn đang cười rạng rỡ, nghe thấy bà ta, nụ cười lập tức tắt hẳn. Hắn nhíu mày nói: "Mơ tưởng hay không mơ tưởng gì ở đây? Thẩm cô nương tài trí hơn người, hiểu biết sâu rộng, là cô muốn cùng nàng thảo luận sách lược."

Hắn lộ rõ vẻ không hài lòng, quay người bước đi.

Khi xuống bậc thang, hắn đột ngột ngoái lại gọi: "Thẩm cô nương, lần sau chúng ta gặp lại!"

Một canh giờ sau, trong thư phòng của phụ thân, Trịnh Lan ra vẻ ân cần dạy dỗ ta:

"Dù con là thứ xuất, nhưng vẫn là tiểu thư của Hầu phủ, sao có thể làm ra chuyện như vậy?"

"Thái tử là ai? Là người mà con có thể với cao sao?"

"Con không nghĩ đến danh tiết của mình thì cũng nên nghĩ đến thanh danh của Hầu phủ. Nếu liên lụy đến các tỷ muội trong tộc, về sau làm sao họ còn gả chồng được nữa?"

"Ta sớm biết con không an phận, nhưng không ngờ lại thiếu suy xét đến vậy."

Vừa nói, bà ta vừa thở dài, không quên trách móc thêm: "Hầu gia, đều là lỗi của thiếp thân, vì đang mang thai tiểu Thế tử nên không thể chăm sóc chu đáo, để mặc đứa trẻ này hành động thiếu khuôn phép, may mà hôm nay phát hiện sớm, chưa gây ra sai lầm lớn. Nếu không, thiếp thân thực sự không còn mặt mũi nào gặp Hầu gia nữa."

Dáng vẻ khổ sở cùng lời lẽ tràn đầy lo lắng, không khác nào một "từ mẫu" mẫu mực.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nghe lời bà ta thêm mắm dặm muối, phụ thân cũng theo đó mắng ta: "Đều tại Lục thị trước kia quá mức nuông chiều con, khiến con không biết trời cao đất dày là gì!"

"Thời gian tới, con hãy ở yên trong viện, cấm ra ngoài!"

Nhìn hai người trước mặt, một kẻ thêm dầu vào lửa, một kẻ mù quáng không phân rõ đúng sai, ta đã chẳng còn hứng thú để tranh cãi.

Khi bước ra khỏi thư phòng, ta vẫn nghe thấy họ trò chuyện.

Qua khe cửa, ta thấy Trịnh Lan đảo mắt, giọng nói dịu dàng: "Con gái lớn không thể giữ mãi trong nhà, Chi nhi cũng đến tuổi bàn chuyện hôn sự rồi. Theo thiếp thân thấy, vẫn nên sớm định một mối cho nó, tránh để sau này lại làm ra chuyện gì không hay."

Phụ thân trầm ngâm, gật đầu: "Vậy cũng được, nhờ phu nhân để ý giúp ta."

Trịnh Lan mỉm cười, nói tiếp: "Thiếp thân cũng có một người khá phù hợp. Đứa trẻ đó thật thà, nhân phẩm đoan chính, chỉ là gia thế hơi kém... sợ rằng Chi nhi lòng dạ cao ngạo, sẽ không chịu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-chi/chuong-6.html.]

Phụ thân sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy, việc hôn nhân là chuyện của gia đình, không phải để nó tùy ý muốn hay không! Không cần để ý gia thế, chỉ cần trong sạch là được!"

Rõ ràng ông đã đồng ý để ta hạ mình gả đi.

Trịnh Lan tươi cười rạng rỡ, liên tục gật đầu đồng tình, ánh mắt ngập tràn sự đắc ý vì đạt được mục đích.

Sáng hôm sau, Trịnh Lan dẫn bà mối đến viện của ta để lấy bát tự.

"Ta và phụ thân ngươi đã chọn cho ngươi một mối hôn sự tốt. Đứa trẻ đó cùng ngươi lớn lên bên nhau, biết rõ gốc gác, không thể tìm ai hợp hơn đâu."

Bà ta vừa bẻ miếng bánh vừa nhai trái cây khô, thân hình béo mập rung rinh như miếng thịt treo ở hàng chợ.

Ta liếc mắt nhìn Thúy nhi, trong lòng đã đoán được đôi phần. Ta chậm rãi hỏi: "Xin hỏi phu nhân, vị công tử đó là ai?"

Bà ta cười nhạo, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ: "Chính là cháu trai của Tôn ma ma. Hắn vừa đỗ Tú tài trong kỳ thi Hương, tiền đồ rộng mở. Nói ra, ngươi là thứ nữ, hôn sự này cũng xem như ngươi trèo cao rồi."

Thúy nhi không nhịn được, bật dậy nói: "E là phu nhân hồ đồ rồi! Chưa nói đến việc thiên kim Hầu phủ gả cho người hầu là chuyện hoang đường đến mức nào, chỉ riêng việc một kẻ hầu hạ mà bảo là thanh mai trúc mã với tiểu thư, chẳng phải sẽ hủy hoại danh tiếng của tiểu thư sao? Phu nhân đừng làm chuyện tổn hại đến thanh danh Hầu phủ nữa!"

"Ngươi càn rỡ! Chủ mẫu nói chuyện, đến lượt ngươi xen mồm vào à?" Tôn ma ma bước lên, giơ tay định tát Thúy nhi.

Ta nhanh chóng nắm lấy tay bà ta, dùng sức đẩy mạnh một cái, khiến bà ta loạng choạng lùi vài bước.

"Nếu là chủ mẫu đang nói chuyện, vậy sao lại có chuyện một ma ma dám ra tay ở viện của ta? Chẳng lẽ bà cũng tự coi mình là chủ nhân rồi sao?"

Tôn ma ma còn định động thủ, nhưng Trịnh Lan liếc mắt ra hiệu, bà ta đành lui về sau.

Trịnh Lan thong thả lau miệng, từ ghế đứng lên, nhếch mép cười lạnh: "Tôn ma ma là tổ mẫu tương lai của ngươi, tốt nhất ngươi nên biết điều mà tôn trọng một chút."

"Làm người quan trọng nhất là phải biết tự lượng sức mình, đừng mơ tưởng những thứ không thuộc về mình. Ngươi là thứ nữ, vốn dĩ chỉ là mệnh làm thiếp, nay cho ngươi làm chính thất của một Tú tài đã là nâng đỡ ngươi lắm rồi. Đừng có không biết điều."

Nói xong, bà ta xoa bụng, hài lòng rời đi.

Tôn ma ma quay lại, giọng lạnh nhạt: "Lão nô khuyên tiểu thư nên chấp nhận số phận đi. Sau này gả vào nhà chúng ta, tiểu thư sẽ là người của Tôn gia ta. Nếu biết an phận, sinh vài đứa con trai, hầu hạ phu quân, hiếu kính trưởng bối, lão nô sẽ không bạc đãi tiểu thư."

"Nhưng nếu tiểu thư còn dám làm loạn, sống hay c.h.ế.t cũng chỉ là một câu nói của phu nhân mà thôi."

Loading...