Nguyên Chi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:33:17
Lượt xem: 1,117
Lúc ta đến thỉnh an, Trịnh Lan đang cầm một cái giò heo bằng đôi bàn tay múp míp của bà ta, ăn uống ngấu nghiến, mỡ dầu bóng loáng cả miệng. Phụ thân ngồi bên cạnh, nhìn bà ta bằng ánh mắt đầy sủng ái.
Những chuyện bà ta đã làm trong khoảng thời gian qua, phụ thân không những không trách cứ, mà còn tán dương không ngớt lời.
Thậm chí, ông còn căn dặn ta: "Phải nghe lời phu nhân, đừng làm trái ý bà ấy."
Thật nực cười, người đàn ông từng yêu mẫu thân tha thiết, từng nói "đời này chỉ có một mình nàng," giờ đây lại thay lòng đổi dạ nhanh như lật sách.
Có được sự ủng hộ của phụ thân, Trịnh Lan càng hành động trắng trợn hơn.
Hôm đó, bà ta dẫn theo Tôn ma ma xông vào viện của ta, lớn tiếng quát mắng: "Thứ nữ mà cũng dám giữ của hồi môn của đích mẫu sao?"
Trước khi qua đời, mẫu thân đã để lại toàn bộ của hồi môn cho ta, bao gồm trăm mẫu ruộng tốt, vài chục gian cửa tiệm, cùng một nhà kho đầy ắp vàng bạc, đủ để ta sống an nhàn cả đời.
Việc này chưa bao giờ là bí mật và khi Trịnh Lan biết được, bà ta không thể ngồi yên.
Bà ta bước vào phòng ta, nhìn thấy tấm bình phong thêu gấm Tô Châu, trên bàn trang điểm là những trâm vàng khảm ngọc, ngọc trai Đông Hải, mắt bà ta như muốn rỉ máu.
"Ngươi là thứ nữ, mà cũng xứng dùng những thứ tốt như vậy sao?"
"Đưa đây, chìa khóa nhà kho ở đâu?"
Ta nhìn bà ta, thái độ bình tĩnh nhưng ánh mắt lạnh nhạt: "Phu nhân đây là có ý gì? Hay bà đang bất mãn với việc mẫu thân ta đã xử lý của hồi môn của mình?"
"Đừng lấy người đàn bà ốm yếu ấy ra dọa ta! Nữ nhân xuất giá tòng phu, của hồi môn của bà ta là tài sản của Hầu phủ, đương nhiên phải do một chủ mẫu như ta quản lý! Sao có thể để thứ nữ như ngươi giữ?"
Bà ta phất tay, lập tức có hai người hầu bước vào.
"Ngươi vốn xuất thân thấp kém, có thể lớn lên trong Hầu phủ, hưởng phúc lụa là gấm vóc, đáng lẽ nên biết đủ, đừng sinh lòng tham lam."
"Nếu bây giờ giao ra, ta còn để lại cho ngươi chút thể diện."
Bà ta vừa khuyên răn vừa uy hiếp, giọng điệu như người trên giảng dạy kẻ dưới, nhưng ánh mắt tham lam thì vẫn không rời khỏi bàn trang điểm của ta.
Ta không đáp lời, chỉ sai người ra tiền viện mời phụ thân đến.
"Trên đời làm gì có chuyện kế mẫu quản lý của hồi môn của đích mẫu? Đây là ý của phụ thân sao?" Ta nhìn thẳng vào ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-chi/chuong-2.html.]
Phụ thân lộ vẻ khó xử, im lặng không đáp.
Trịnh Lan lập tức đỏ mắt, khóc lóc oán trách: "Hầu gia, thiếp thân trên danh nghĩa là chủ mẫu, vậy mà không thể toàn quyền quản lý trong phủ, lại phải để một thứ nữ lấn lướt trên đầu. Con bé này nhiều lần dùng danh nghĩa phu nhân trước để ép thiếp, không coi thiếp ra gì, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng khinh thường thiếp. Nó muốn ép thiếp đến c.h.ế.t đây mà!"
Phụ thân vốn mềm lòng, nghe vậy liền d.a.o động.
Bà ta tranh thủ đổ thêm dầu vào lửa: "Vì Hầu gia, thiếp chịu chút ấm ức cũng không sao. Nhưng tài sản lớn của Hầu phủ lại nằm trong tay một thứ nữ, chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười rằng gia phong của phủ Định Dương Hầu không nghiêm sao? Thiếp cũng chỉ vì danh tiếng của Hầu gia mà lo nghĩ thôi!"
Phụ thân cuối cùng cũng bị bà ta thuyết phục.
Ông nhìn ta với vẻ nghiêm nghị: "Không kể con và chủ mẫu trước thân thiết thế nào, giờ đây phủ này do phu nhân làm chủ, con phải kính trọng và nghe lời bà ấy. Những gì đã dạy về hiếu đạo, con đều quên hết rồi sao?"
"Nhanh chóng giao lại mọi thứ cho phu nhân, đừng làm mọi chuyện rối thêm nữa."
Ta im lặng một lúc rồi hỏi: "Phụ thân thực sự quyết định như vậy?"
"Đương nhiên! Gia nghiệp do phu nhân quản lý, đó là lẽ đương nhiên!" Ông đáp không chút chần
"Được."
Ta bình thản lấy ra sổ đất và chìa khóa.
Trịnh Lan lập tức ngừng khóc, ánh mắt rực sáng như thấy vàng bạc.
Khi giao chúng ra, ánh mắt ta luôn dán chặt vào phụ thân.
Hy vọng các người sẽ không hối hận.
Vào cuối tháng ba, Hầu phủ nhận được thiệp mời từ phủ Lục Quốc công, là thiệp dự tiệc ngắm hoa do Lục lão phu nhân tổ chức.
Khi ta đến lấy thiệp, Trịnh Lan cười khẩy: "Loại như ngươi, một thứ nữ, mà cũng xứng đáng tham dự những buổi tiệc thế này sao?"
Nhưng ngay giây tiếp theo, sắc mặt bà ta trở nên cực kỳ khó coi.
Trên thiệp mời, rõ ràng ghi tên của ta.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Phủ Lục Quốc công là nhà mẹ đẻ của mẫu thân.
Khi còn sống, mẫu thân thường dẫn ta đến đó làm khách, Lục lão phu nhân đối với ta cũng vô cùng yêu thương, rộng lượng.