Người Mẹ Thánh Mẫu - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-11-26 21:53:13
Lượt xem: 121
Một lần nữa, tôi thầm cảm ơn bà Lưu đã mạnh mẽ tuyên truyền, thậm chí còn mang phóng viên đến đưa tin, khiến việc mẹ tôi hiến thận trở thành chuyện không thể thay đổi.
“Bạn học của con nói trấn trên có công ty đang tuyển người, lương rất cao.”
Trên bàn ăn, anh trai đột nhiên lên tiếng.
“Không được đi!”
Tôi kích động đến mức giọng nói cao hẳn lên.
Chính là cái công ty đó, kiếp trước đã đưa anh tôi vào mỏ than lậu.
“Tiền lương cao thì chắc chắn sẽ nguy hiểm. Anh ơi, đừng đi!”
Anh trai mỉm cười, vỗ vỗ vai tôi:
“Không sao đâu, anh khỏe như thế này, chắc chắn không vấn đề gì. Em học giỏi như vậy, đợi anh kiếm được tiền, anh sẽ đưa em đi học đại học.”
Tôi lắc đầu:
“Học phí em sẽ tự nghĩ cách nhưng anh tuyệt đối không được đi.”
Kiếp này, tôi thà không vào đại học, cũng không thể để anh trai mình gặp nguy hiểm thêm một lần nữa.
Không chỉ tôi phản đối, bà nội cũng lo lắng sẽ có chuyện chẳng lành.
“Bà vẫn còn một ít tiền để dành. Thiến Thiến vào đại học, bà sẽ lo liệu.”
“Để Thiết Trụ đi làm đi, Dung Dung cũng muốn vào đại học mà.”
9
Mẹ tôi đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt không tán thành.
Bà nội ném đôi đũa xuống bàn:: "Con bé đó muốn đi học thì để bố nó tìm cách. Thiết Trụ, đi nói chuyện công ty đó cho cậu của cháu đi."
"Như vậy sao được? Nếu có nguy hiểm thì sao? Cậu con mà bị thương thì phải làm sao?"
Mẹ tôi lập tức nổi giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguoi-me-thanh-mau/chuong-6.html.]
"Cậu bọn trẻ thì cô đau lòng, còn Thiết Trụ thì cô không đau lòng chắc? Nó đi thì cô không sợ nó bị thương à?"
Dưới ánh mắt lạnh lùng của bà nội, mẹ tôi vẫn cố nhỏ giọng phản bác:
"Thiết Trụ khỏe mạnh, có thể làm sao được, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Hơn nữa, từ nhỏ cậu bọn trẻ đã yếu ớt, làm sao chịu được khổ cực như vậy?”
Nếu nói mẹ tôi đối với người ngoài còn có thể giữ chút lý trí thì khi đối diện với cậu tôi, bà sẵn sàng hy sinh mọi thứ.
"Mẹ, vài ngày nữa mẹ phải phẫu thuật, sao mẹ không ăn sáng trước đi?"
Một câu của tôi lại khiến bà gục xuống.
Bà lại khóc lóc đi vào phòng.
Thực ra tôi đã sớm nhận ra.
Chỉ khi không liên quan đến lợi ích của mình, mẹ tôi mới có thể hiên ngang, mạnh mẽ giúp đỡ người khác. Nhưng khi phải làm tổn thương bản thân, bà lập tức tránh xa.
Cuối cùng, anh trai tôi nghe lời khuyên của chúng tôi, không đi làm ở công ty đó mà thay vào đó làm vài công việc nhẹ ở trấn trên.
Kỳ thi đại học đã diễn ra nửa tháng trước, kết quả sắp được công bố.
Tôi đã tránh mặt mẹ, đi ra trấn trên.
Kiếp trước, nhà tôi không có máy tính, internet, tôi phải nhờ chủ nhiệm lớp tra cứu kết quả.
Nhưng tôi không ngờ mẹ tôi lại biết được chuyện này.
10
Kết quả thi cuối kỳ của tôi thường khá tốt.
Sau khi thi xong, tôi vui mừng chia sẻ với gia đình về kết quả cao đạt 60 điểm, mong đợi rằng sẽ được vào đại học một cách suôn sẻ.
Cả gia đình đều trông chờ tôi sẽ dễ dàng thi đậu vào đại học.
Tôi hồi hộp ngồi đợi tin tức từ thầy cô nhưng thay vì tin vui, mẹ tôi lại mang về thông báo rằng điểm thi của tôi chỉ có 200 điểm, thậm chí là không đủ để vào đại học kém nhất.
Tôi đương nhiên là không thể tin vào điều đó.