“Người đẹp” mất não - 8
Cập nhật lúc: 2024-11-25 19:27:47
Lượt xem: 662
"..." Tôi thở dài, nói: "Cậu mau về nhà đi. À, đường xá nguy hiểm, nhớ cẩn thận nhé!"
Khi xoay người rời đi, tôi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh, đầy ác ý lóe lên trong mắt Lâm Uyển Uyển.
Đây là ánh mắt mà "mỹ nhân ngốc nghếch" nên có sao?
Không cần bàn, Giang Tri Dã đúng là hiểu Lâm Uyển Uyển quá rõ.
Tôi phải cẩn thận hơn nữa mới được.
Quả nhiên, chuyện xảy ra.
Trong giờ mỹ thuật, vừa nộp bài tập xong, Lâm Uyển Uyển liền mang bài của mình đặt lên trên bài của tôi.
Tiết này giáo viên sẽ chọn ra vài bức tranh để gửi đi tham gia cuộc thi, dù không phải giải thưởng lớn gì, nhưng tham gia thì cũng có thêm kinh nghiệm và cơ hội.
Tôi vốn là "hạt giống sáng giá" trong mắt giáo viên.
Kết quả, khi giáo viên mỹ thuật cầm bức tranh của Lâm Uyển Uyển lên, lập tức sửng sốt: "Lâm Uyển Uyển, sao mặt sau bức tranh của em lại đầy sơn thế này?"
"Để em xem!" Lâm Uyển Uyển chạy tới, làm bộ ngây thơ hét lên: "Trời ơi! Sao lại như vậy được?"
Rồi quay sang tôi, lại màn diễn quen thuộc, dùng nắm tay nhỏ gõ lên đầu mình:
"Lâm Uyển Uyển, mày đúng là đại ngốc, toàn gây rắc rối thôi!"
Tôi bước tới xem qua.
Ừ, bức tranh của tôi coi như xong hẳn rồi.
Khi đối diện với ánh mắt tôi, Lâm Uyển Uyển lập tức bật khóc: “Tôi cũng không biết lại thành ra thế này mà! Đáng ghét đáng ghét, cái đầu ngốc nghếch này!"
Tôi vội vàng an ủi: "Chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi, tôi không tham gia cũng được."
Ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Uyển Uyển lúc này đúng là xuất phát từ tận đáy lòng: "Thời Nhan, cậu…"
Tôi cầm lấy bức tranh của cô ta, rồi dùng toàn bộ sơn ở mặt sau tranh bôi lên mặt cô ta, sau đó mỉm cười: "Giờ thì chúng ta huề nhau nhé!"
Lâm Uyển Uyển đứng yên bất động, đột nhiên hét lên: "Aaaaa! Thời Nhan!"
Tôi lấy điện thoại ra, chụp lại vẻ nhếch nhác của cô ta, rồi nhắc nhở: "À, nói rõ luôn nhé, đây không phải bắt nạt đâu, chỉ là 'gậy ông đập lưng ông' thôi."
Cả lớp cười phá lên.
Đây chẳng phải là cảnh điển hình trong phim thần tượng: một nhóm con nhà giàu bắt nạt một đứa trẻ nghèo sao?
Đúng là kinh điển.
Nhưng có lẽ tôi thực sự không có nhiều lòng trắc ẩn dành cho những người như Lâm Uyển Uyển. Tôi chỉ nghĩ, cô ta tự chuốc lấy mà thôi.
Giáo viên bảo Lâm Uyển Uyển đi rửa mặt, sau đó hỏi tôi một bức tranh khác để mang tham gia cuộc thi.
Tôi trở lại chỗ ngồi, Giang Tri Dã kéo giá vẽ của cậu ta lại gần phía tôi hơn: "Nhìn thế này, cậu thật là nương tay với tôi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguoi-dep-mat-nao/8.html.]
Tôi lườm cậu ấy: "Đừng làm phiền tôi."
Lâm Uyển Uyển rửa mặt xong, ủ rũ quay lại phòng học. Cả ngày hôm đó, cô ta không dám gây chuyện nữa.
Nhưng đến lúc tan học, cô ta lại dám yêu cầu Giang Tri Dã đưa cô ta đến tham quan đội đua.
Ánh mắt Giang Tri Dã đầy vẻ khó chịu, rõ ràng định từ chối, nhưng lời nói ra lại là: "Được thôi."
Lâm Uyển Uyển nhảy cẫng lên vì vui sướng, lập tức chui vào xe của Giang Tri Dã.
Tôi nhíu mày, không hài lòng hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Giang Tri Dã ghé sát tai tôi, nói nhỏ một câu.
Sau đó, cậu ấy để tài xế đưa Lâm Uyển Uyển đến đội đua trước, còn mình thì gọi một chiếc taxi để cùng tôi đi.
Vừa đến đội đua, tôi đã nghe thấy tiếng quát tháo đầy giận dữ của đồng đội cậu ấy.
Lâm Uyển Uyển thấy Giang Tri Dã xuất hiện, lập tức khóc lóc chạy tới:
"Tri Dã, mình chỉ muốn làm sạch xe của cậu thôi. Mình tưởng có gì bám trên đó, nên dùng đá nhỏ để cạo đi. Ai ngờ lại làm hỏng mất xe của cậu.
"Mình thực sự có ý tốt mà.
"Đều tại mình ngốc quá, cậu sẽ không giận mình đâu, đúng không?
"Hay là thế này đi, mình… mình có thể viết giấy nợ, hoặc… làm bạn gái của cậu để trả nợ, vậy được chứ?"
Tôi thực sự không nhịn được, phải vỗ tay cho cô ta.
Đây đúng là mô-típ kinh điển trong phim thần tượng của cô ta: nữ chính ngốc nghếch làm hỏng đồ của nam chính, rồi dùng bản thân để đền bù.
Sao tôi biết được?
Từ khi quen Lâm Uyển Uyển, tôi đã đặc biệt tìm hiểu các tình tiết "đỉnh cao" trong phim tổng tài trên mạng để chuẩn bị tinh thần.
Lâm Uyển Uyển ngại ngùng nhìn Giang Tri Dã một lúc, đột nhiên quay người bỏ chạy ra ngoài:
"Tri Dã, đợi mình một lát, mình sẽ quay lại ngay!"
Giang Tri Dã không hề để ý đến cô ta, tiếp tục sửa xe của mình.
"Làm sao bây giờ?" Tôi hỏi.
Giang Tri Dã bất ngờ quàng tay qua cổ tôi: "Yên tâm, anh trai cậu không thiếu xe đâu."
Tôi gạt tay cậu ấy ra:
"Đừng làm phiền chị!”
"Nhưng Lâm Uyển Uyển chạy rồi, cậu không đuổi theo sao?"
Giang Tri Dã cười, đầy vẻ tự tin: "Có vẻ cậu vẫn chưa hiểu cô ta. Cô ta sẽ không chạy thật đâu. Cậu không nghe à? Cô ta nói sẽ dùng bản thân để đền bù. Đây chỉ là một trong những mánh lới để thu hút sự chú ý của tôi thôi, còn nhiều trò hay nữa phía sau."
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Quả nhiên, Giang Tri Dã rất hiểu Lâm Uyển Uyển.