Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngã Rẽ Cuộc Đời - Chương 23

Cập nhật lúc: 2024-11-17 20:36:25
Lượt xem: 0

….Thời gian chuyển đến chỗ mới, tuy chỉ là một căn nhà nhỏ nằm ven bờ sông nhưng cũng từ ngày về đây Lan Chi mới cảm nhận được hương vị ấm áp của tình thân là gì? Cô được ba mẹ chồng thương yêu nhiều hơn, còn Sơn Anh thì.. tuy anh và cô chưa gọi là tình cảm thắm thiết để nói yêu nhau, nhưng anh không Lan Chi họe và đối xử lạnh lùng có cô nữa.

Và từ ngày về đây sống Sơn Anh cũng đã biết làm việc rồi. Anh mua chiếc xe máy cũ rồi đi ra chợ chạy xe ôm chở khách, ban đầu chưa quen có lúc anh cũng phát cáu lắm.

Nhưng vì hoàn cảnh và lời động viên của Lan Chi cuối cùng anh cũng quen dần với công việc. Ba mẹ chồng thì ở nhà mở một tiệm tạp hóa nhỏ buôn bán. Còn Lan Chi thì cô cũng ra đầu chợ tìm một mặt bằng rồi ngồi bán thuốc hút.

Cuộc sống ban đầu khó khăn nhưng cả nhà cùng cố gắng nên chỉ sau vài tháng cuộc sống cũng đã dễ thở hơn.

Và rồi khi đã cảm thấy mọi chuyện thật sự ổn định Lan Chi mới an Tâm. Một hôm cô xin phép ba mẹ chồng về quê thăm lại mẹ mình.

Tất nhiên lần này bà Tâm không hề khó dễ với Lan Chi nữa, bà đồng ý cho Lan Chi về ngay, còn mua bánh kẹo biếu mẹ Lan Chi. Bà Tâm có bảo Sơn Anh về chung nhưng Sơn Anh đang mặc cảm nên anh không muốn về. Lan Chi cũng không trách Sơn Anh được dù lòng cũng buồn lắm nên cuối cùng chỉ một mình Lan Chi về mà thôi.

Lan Chi ngồi xe đò về, băng qua từng con đường quen thuộc cuối cùng chốn quê xưa cũng hiện ra trước mắt. Lan Chi xuống xe rồi xách giỏ bánh kẹo đi bộ vào nhà. Hàng xóm xung quanh thấy một mình Lan Chi về, lại mặc quần áo đơn giản, họ liền xì xào bên tai Lan Chi những điều không hay. Cô nghe xong cũng chỉ cười buồn rồi bước đi thật nhanh, trong lòng cũng không hề trách họ nhiều chuyện vì Lan Chi biết họ nói đúng mà.

Bên trong ngôi nhà lá đã được sửa sang lại từ đầu năm. Bà Hai nằm co ro trên chiếc chõng tre cũ. Mấy hôm rồi mưa liên tục bệnh tình bà Hai lại tái phát. Bà ho liên tục, trong lồng n.g.ự.c cũng thấy khó thở hơn.

Lan Chi vội bước vào, đặt giỏ bánh lên chiếc bàn tròn. Cô nhìn mẹ nằm đó một mình, bất giác nước mắt lại mặn đắng trên môi. Lan Chi bước tới lo lắng hỏi mẹ

-Sao mẹ ho nhiều dữ vậy? Rồi mẹ có mua thuốc uống chưa mẹ?

Bà Hai nghe tiếng Lan Chi, bà giật mình quay sang. Nhìn thấy con gái bà mừng rỡ đến mức bật cả tiếng khóc

-Con mới về hả Lan Chi..Chồng con có về không con?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nga-re-cuoc-doi/chuong-23.html.]

Lan Chi đỡ mẹ ngồi dậy sau đó cô đáp

-Dạ không mẹ? Hôm nay anh Sơn Anh đi làm rồi. Con về trước thăm mẹ sau con thông báo cho mẹ hay là gia đình con đổi chổ ở rồi đó mẹ?

-Mèn ơi con đổi ở đâu. Bộ vợ chồng con đòi ra riêng hả?

Mẹ lo lắng hỏi thăm, Lan Chi liền buồn bã kể lại mọi chuyện. Nghe xong bà Hai chỉ biết xót xa nhìn Lan Chi. Con gái bà đã khổ nhiều rồi.

-Trời ơi nghe con nói mà mẹ quá bất ngờ, cơ ngơi anh chị lớn như thế mà lại thành ra như vậy?

-Dạ nhìn thế chứ không phải vậy đâu mẹ? Lâu nay ba chồng con gặp chuyện buồn nên không muốn kinh doanh gì cả, mọi chuyện đều do một tay mẹ chồng con lo liệu. Anh Sơn Anh thì mê chơi đàn đúm gái gú rượu chè nên phá của nhiều. Bấy lâu nay con định về thăm mẹ, mẹ chỉ một mình sớm tối chẳng có ai. Nhưng mà chuyện gia đình chồng con như vậy nên con không thể bỏ được mẹ ạ!

Bà Hai gật đầu, bà nắm tay Lan Chi ân cần nói

-Con làm vậy là đúng, bổn phận dâu con con phải lo cho tròn trước đã. Bây giờ ba mẹ chồng con gặp khó khăn con cố mà lo nha Lan Chi.

-Dạ con biết rồi mẹ!

-Ừ thôi con ngồi đây ? Mẹ vào kho lại nồi cá rồi ăn cơm nha con.

-Dạ thôi để con làm cho mẹ? Mẹ ở một mình, chuyện gì cũng tự làm con thấy xót quá mẹ à?

- Mẹ ở một mình nhưng thường ngày có thím Lan mẹ thằng Lâm và nó cũng hay qua chơi. Mẹ con họ cũng giúp mẹ nhiều việc lắm nên con đừng có lo. Thôi ở đây con coi đốt cho ba con nén nhang đi. Để mẹ xuống bếp mẹ làm…!

Lan Chi nghe mẹ nhắc đến Lâm cô có chút bất ngờ, cô không nghĩ là Lâm lại hay qua nhà cô giúp mẹ mình đến vậy? Biết chuyện lòng Lan Chi lại càng thêm buồn. n tình kiếp này coi như cô đã nợ Lâm một lời ước hẹn.

Loading...