Ngã Rẽ Cuộc Đời - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-11-17 20:36:18
Lượt xem: 0
Lâm đứng nhìn theo Lan Chi cho đến khi cô đi khuất, đôi mắt anh chỉ còn lại những xót xa...Anh không trách Lan Chi rời bỏ anh mà lấy chồng? Anh chỉ trách Lan Chi quá nhu nhược để người ta hành hạ mà vẫn cam chịu. Thế nên anh cực kỳ bức xúc. Và quyết Tâm sẽ luôn dõi theo cuộc sống của Lan Chi. Cho dù Lan Chi bây giờ đã không còn cần anh nữa…
……
Lan Chi từ ngoài cửa bước vào. Chân cô đau đến mức đi lại rất khó khăn. Thế mà Sơn Anh chẳng hỏi han một câu. Lại còn lớn tiếng tra hỏi khi vừa trông thấy Lan Chi.
-Sao chịu mò cái bản mặt về nhà rồi hả? Không ngờ hen cô cũng có người tình tuyệt vời quá chứ? Dám chống lại mẹ tôi để bảo vệ cho cô? Rồi sao bao giờ cô cuốn đồ đi theo nó hả?
Lan Chi nghe Sơn Anh hỏi, cô biết mẹ chồng mình đã kể lại hết những gì bà thấy cho Sơn Anh nghe, nhưng có lẽ câu chuyện được đưa đi khá xa nên Sơn Anh mới nổi điên mà vặn hỏi cô như thế. Thế nên Lan Chi chọn cách im lặng không trả lời. Bởi vì ngay lúc này đây cô rất mệt mỏi, và không muốn đôi co gì nữa. Một Sơn Anh đẹp trai phong độ, đã có lần nhìn anh tim cô đã đập lỗi nhịp. Nhưng cái bản ngã trong con người anh ta đã đi sai đường, cuối cùng trở thành một con người bạc nhược và vô dụng, vô dụng đến mức Lan Chi đã quá kinh tởm anh ta.
-Sao không trả lời, tôi không đáng để cho cô nói chuyện có đúng không hả? ĐỒ MẤT DẠY!!!
Trái với biểu cảm của Lan Chi, sự im lặng lúc này càng khiến cho Sơn Anh nổi điên lên. Lan Chi càng cam chịu lại càng như đang thách thức thú tính của Sơn Anh trỗi dậy. Anh không nhịn được liền thẳng tay tát cho Lan Chi một cái đau như trời giáng…
Á…
Lan Chi đưa tay ôm lấy mặt mình. Chỉ trong vòng hai ngày, khuôn mặt cô đã bị vô số cái tát. Bây giờ không còn đau nữa, mà chỉ còn sự căm phẫn tột độ của kẻ bị bứt đến đường cùng.
Cô không còn kiêng kể, liền trừng mắt nhìn Sơn Anh. Một nụ cười trên khuôn miệng được nhếch lên. Rồi Lan Chi dùng hết sức thẳng tay tát thẳng vào mặt Sơn Anh mà lạnh giọng nói
-Tôi nhịn mẹ là vì tôi sai, tôi làm mất tiền nên mẹ giận mẹ đánh tôi cũng chịu. Còn anh, anh xem lại mình đi anh đã làm gì cho cái nhà này, anh đã làm gì cho tôi mà anh lúc nào cũng mắng chửi cũng hoạnh họe tôi hả? Tôi nói cho anh biết từ giờ phút này anh đánh tôi một cái tôi sẽ trả lại anh một cái. Không bao giờ tôi nhịn anh nữa đâu.? Sơn Anh nghe Lan Chi buông ra những câu nói thách thức mình, anh càng hung hăng lao đến muốn tát cho Lan Chi thêm mấy bạt tay nửa cho bỏ tật láo nhưng khi Sơn Anh vừa xông đến túm lấy áo của Lan Chi thì ông Dũng từ trên lầu đi xuống đã nhanh chóng lớn tiếng cảnh cáo
-Mẹ con mày định ăn h.i.ế.p con Lan Chi nữa có đúng không hả? Con nhỏ ngoan hiền như thế chẳng hiểu lòng dạ mẹ con chúng bây thế nào mà cứ mãi chẳng nhận ra...Mày ngon mày đánh con Lan Chi đi! Tao đánh cho mày c.h.ế.t bây giờ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nga-re-cuoc-doi/chuong-19.html.]
Sơn Anh ngông cuồng nhìn ba mình khó chịu trả lời
-Lúc nào ba cũng bênh nó, Lan Chi là vợ con ba phải để con dạy chứ?
-Vậy trước khi mày dạy vợ mày thì để thằng già này dạy lại mày trước. Khốn nạn, cái loại khốn nạn mà!
Ông Dũng quơ cây gập trong tay đánh mạnh vào người Sơn Anh mấy phát. Bị bất ngờ và không nghĩ ba sẽ đánh mình nên ăn mấy gậy vào người Sơn Anh mới né được. Đứng bên cạnh bà Tâm và Lan Chi cũng hoảng hốt lên tiếng can ngăn
-Ông định đánh c.h.ế.t con mình à?
Ông Dũng thở hồng hộc đáp lại
-Đúng thà tôi đánh c.h.ế.t còn hơn để nó sống mà hành xử khốn nạn thế này? Bà và con Lan Chi tránh ra.
-Không được, ông ngừng tay đi. Còn Sơn Anh con chạy mau, đứng đó cho c.h.ế.t hả?
-Nó mà chạy thì tôi c.h.ế.t cho bà coi.
Sơn Anh định né nhưng nghe ba nói thế nên anh cứ đứng im cho ba mình đánh, một phần anh không dám cãi ba mình, một phần nữa cũng do tính ngang ngạnh nên anh cảm thấy mình chẳng sai.
Từng đòn roi liên tiếp vụt vào người Sơn Anh đến bầm tím. Lan Chi đứng ở ngoài, nhìn thấy cảnh này cô chịu không nỗi, với lại sợ Sơn Anh sẽ bị thương nặng nên cô đánh liều liều mình nhào đến ôm lấy Sơn Anh mà đỡ cho anh.
-Á đau quá, ba ơi dừng lại đi ba!