Ngã Rẽ Cuộc Đời - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-11-17 20:36:15
Lượt xem: 0
-Mẹ...con xin lỗi mẹ!
-Đồ cái thứ hãm tài…?
Vừa nói bà Tâm vừa đưa tay ghì đầu Lan Chi xuống dù cho Lan Chi có liên tục van xin nhưng bà Tâm vẫn không xi nhê gì cả mà càng liên tục chửi rủa
-Cái thứ vô dụng, mày là con rắn độc mày bước vào nhà tao để báo hại gia đình tao. Trời ơi… từ nay.. Từ nay không có dâu con gì hết. Tao coi mày là con osin, mà làm osin cho nhà tao để trả hết số tiền 15triệu và số tiền hụi này. Có c.h.ế.t mày cũng đừng mong bước ra khỏi nhà tao nghe chưa?
Lan Chi bị bà Tâm đánh, cô đau lắm nhưng không dám phản kháng chỉ luôn miệng cầu xin bà. Còn Lâm thấy Lan Chi bị vậy anh không nhịn được liền nhanh chân đi tới xô mạnh bà Tâm ra, anh đưa tay kéo Lan Chi về phía mình rồi lia mắt nhìn sang bà Tâm. Anh lạnh giọng lên tiếng
-Bà dừng lại nghe chưa? Bà ác vừa thôi. Số tiền đó cô ấy bị mất chứ có phải Lan Chi gian dối gì đâu mà bà đối xử như thế. Người ta té xe xém chút là mất mạng mà bà còn tiếc tiền là sao? Bà coi lại bà có xứng đáng là mẹ chồng của Lan Chi không hả?
Bà Tâm bị xô bất ngờ nên chao đảo một lúc mới gượng đứng lên. Bà nhìn Tùng Lâm thốt ra mấy câu tục tĩu
-Mày là ai mà nói vậy hả? Nói chuyện sao mà nghe mắc cười. Tiền không tiếc thì tiếc con c*c gì hả mày?
Lan Chi nghe hai bên đôi co, lại đang giữa đường. Cô sợ người ta nhìn thấy lại đánh giá không hay nên liền nhìn Lâm. Cô nói
-Anh Lâm thôi đi anh?
Lâm thở hắt ra, nhìn Lan Chi lớn giọng bức xúc
-Em đó chuyện gì cũng nhịn. Họ ăn h.i.ế.p đó?
-Em…!
Bà Tâm đứng nhìn một màn trước mặt. Thật là gai mắt. Bà liền chắp tay ra sau đích đi một quan sát Lan Chi và Lâm rồi nói
-Cha...có trai bênh dữ hen. Nói hai đứa bây có tư tình gì đúng không?
Sợ mẹ chồng hiểu lầm nên Lan Chi liền đứng giữa giải thích
-Dạ không phải đâu mẹ? Anh Lâm đây là bạn ở gần nhà con ở quê. Anh ấy lên đây nuôi ba anh bệnh nên tình cờ bọn con gặp nhau thôi mẹ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nga-re-cuoc-doi/chuong-18.html.]
Bà Tâm nghe nói vậy nhưng vẫn một mực không tin liền bĩu môi rõ dài
-Bạn, bạn mà nhìn mày nó đau lòng dữ hen!
Tùng Lâm đứng ngoài, mấy lời bà Tâm nói anh lại nhịn không được liền tức tốc trả lời ngay
-Rồi sao? Bà đang suy nghĩ cái gì nữa hả? Con dâu mình ngã xe xém c.h.ế.t thế mà không hỏi han còn hành hạ cô ấy. Thiệt là bà là cái đồ mẹ chồng ác nhơn quá mà?
-Mày nói vậy là ý gì hả? Bênh nó đúng không? Bênh nó thì sao không dõi hốt nó đi đi cho tao rảnh nợ.
-Tại nhà bà ăn cơm hớt nhanh quá nên tôi không kịp trở tay thôi. Chứ nếu không gia đình bà, thằng con trai bà không có cửa đâu.
-Mày… bọn bây được lắm. Để tao về tao nói cho thằng Sơn Anh biết. Cho con tao nó xử bọn mày. Còn Con Lan Chi mày chờ đó.
Bà Tâm bị Tùng Lâm nói cho tức giận đến mức hai bên mặt bà đỏ bừng bừng. Mang chiếc bóp, cầm cây dù trên tay bà Tâm nhanh chóng rời đi trở về nhà.
Còn lại Lan Chi và Lâm. Cô nhìn anh khuyên nhủ
-Anh Lâm thôi anh bỏ qua cho mẹ chồng em nha, tại bà lúc này gặp khó khăn nên bà mới thế? Chứ trước đây bà không có vậy đâu anh?
Lâm nhìn Lan Chi. Anh không giấu nổi bức xúc liền trả lời
-Lan Chi tại sao họ đối xử với em như vậy mà em còn ở lại được sao em?
Lan Chi mỉm cười chua chát. Cô nhìn xa xăm rồi nói
-Vì người ta có ơn với em, có ơn vì 15triệu đồng họ cho nên mẹ con em đã thoát khỏi cái cảnh nghèo đói. Có ơn thì phải trả nên dù họ có đối xử ra sau em cũng cam Tâm tình nguyện anh à?
-Em...Đúng là thời buổi này còn có một người con gái lòng dạ ngay thẳng như em đúng là rất quý mà.
-Thôi tối rồi em về nha anh. Không thôi một lúc chồng em đi tìm rồi lại có chuyện không hay.
-Ừ… em về đi.Nhớ dù có chuyện gì anh vẫn luôn đứng phía sau em. Khi nào không còn cố được nữa thì quay về bên anh nha Lan Chi. Anh sẽ thường xuyên đến thăm em!
Lan Chi gạt nước mắt nghẹn đắng cõi lòng nhìn Lâm lần nữa rồi dắt nhanh con xe ra về, vì cô sợ đứng với Lâm một lúc nữa con tim cô sẽ làm ra chuyện sai trái rồi lại ảnh hưởng đến tất cả. Thà rằng chỉ một mình cô chịu đựng, ai sai...ai đúng cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi. Tấm thân này của cô chỉ một lần theo chồng mà thôi...Trong thì cô nhờ, đục thì cô chịu. Chẳng oán trách gì đâu…