Mùa Xuân Đến - C27
Cập nhật lúc: 2024-03-22 11:34:59
Lượt xem: 91
Trương Vân Hoài không thuyết phục được ta.
Hắn bắt đầu giam lỏng ta.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Quả nhiên hắn là một nhân vật lợi hại, không tiếc đắc tội Trung Dũng Hầu, ngay hôm sau đã cùng với cha hắn Trương Ngự sử tham tấu An Hoài Cẩn trước mặt bệ hạ.
An Hoài Cẩn bị giáng xuống một chức quan ở ngoài Kinh đô.
Dưới sự can thiệp của hắn, chủ thẩm của quan Phủ doãn nhanh chóng kết tội Ngụy Đông Hà.
Nhưng tóm lại thủ tục vẫn phải đi như bình thường.
Hắn dẫn ta đi cùng với quan chủ thẩm vào nhà lao gặp Ngụy Đông Hà.
Ta lớn lên với Ngụy Đông Hà từ nhỏ, nhà ta mở tiệm gạo, nhà hắn bán hàng thịt.
Mẹ ta mất sớm, đôi lúc Tôn Đại Quý bận rộn chuyện cửa hàng không có thời gian để ý đến ta, hơn một nửa thời gian là ta ở nhà hắn, cùng hắn gặm xương heo lớn lên.
Cha hắn nhìn trông rất hung hãn nhưng mỗi lần gặp ta đều sẽ cười khờ---
"Tiểu Xuân tới rồi, nhanh qua đây ăn cơm, ăn nhiều thịt một chút đấy nhé. Đang tuổi ăn tuổi lớn béo chút mới dễ nhìn."
Ông ấy còn nói, sau này trưởng thành sẽ làm vợ của Đông Hà nhà chúng ta đúng không?
Ánh mắt ta liếc qua liếc lại giữa ông ấy và Ngụy Đông Hà, trả lời bằng giọng nói trong veo: "Không được, cha cháu nói lớn lên Ngụy Đông Hà sẽ xấu giống y hệt thúc."
Nghe vậy cha hắn có hơi xấu hổ.
Khi còn thơ bé không biết đúng mực, sau này lớn lên dáng dấp của Ngụy Đông Hà cũng không giống cha hắn.
Hắn luôn đứng đằng sau theo ta đi khắp nơi, nghe lời ta như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Ta cũng quen với việc có hắn ở bên cạnh như hình với bóng.
Nhưng hiện giờ ngay trước mặt, thiếu niên của ta bị xích sắt trói gô, m.á.u me khắp người, bộ dạng đã hoàn toàn thay đổi.
Ta không nhận ra hắn.
Ta thực sự không nhận ra hắn.
Xích sắt trói cổ tay hắn đã rỉ sắt và lem luốc màu đỏ thẫm, trên đó dính đầy m.á.u tươi, gần như siết chặt vào m.á.u thịt của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-xuan-den/c27.html.]
Hắn chịu đủ tra tấn, cúi thấp đầu vẫn luôn không nhúc nhích, phảng phất đã c.h.ế.t từ lâu.
Cai ngục giội một chậu nước vào người hắn.
Hắn gắng sức mở mắt ra, ánh mắt dán chặt vào ta qua gương mặt đã hoàn toàn thay đổi kia.
Sau đó khóe miệng của hắn động đậy, giọng nói đứt quãng.
Hắn đang nói: "Không quen biết, là ta làm, đều là một mình ta làm, g.i.ế.c ta đi."
Thật ra Ngụy Đông Hà rất nhát gan, nhưng từ nhỏ đến lớn mỗi khi xảy ra chuyện gì liên quan đến ta, hắn luôn có vô tận dũng khí.
Tựa như hắn dùng đôi chân đã què của mình, một mình đi tới kinh đô tìm ta, thời khắc nhìn thấy ta, hắn khóc giống như một đứa trẻ.
Hắn nói: "Tiểu Xuân, ta thật vô dụng, không có ngươi ở bên cạnh ta rất sợ, vốn dĩ ta muốn đi nha môn báo cho Triệu Huyện lệnh biết, nhưng trong rừng thổ phỉ quá nhiều, ta rất sợ, không cẩn thận ngã xuống vách đá bị gãy chân...Có phải ta rất vô dụng không? Đợi đến khi ta đi khập khiễng về tới thị trấn, thì không còn gì cả."
Trong trí nhớ, thiếu niên của ta khi nào cũng sợ đau.
Lúc cha hắn đánh hắn thì hắn luôn gào khóc rất lớn.
Nhưng hôm nay, người hắn tràn đầy thương tích, vẫn lặp đi lặp lại nhận hết mọi tội trạng.
Nhị công tử đã hài lòng, hắn nói với quan chủ thẩm nọ: "Hắn nhận tội rồi, vậy ba ngày sau xử trảm đi, đã thành như vậy rồi không cần dụng hình nữa."
Quan chủ thẩm vội vàng đồng ý.
Từ đầu đến cuối ta đều không nói gì, ánh mắt rơi vào người Ngụy Đông Hà, dường như cả khuôn mặt đều đã mất cảm giác.
Nhưng bọn họ không biết, trong lòng ta đang đổ m.á.u chảy mủ, đang vỡ vụn từ bên trong, từng tấc từng tấc tan vỡ thành hư vô.
Trương Vân Hoài dẫn ta rời đi, trong nháy mắt lúc xoay người thì ta thấy Ngụy Đông Hà cúi đầu, hắn khe khẽ hát một bài đồng dao---
"...Nhóc nhà họ Cố mười ba tuổi, giàu sang phú quý không ai bằng. Tiền vàng thắng cược, áo lót xanh xe ngựa mềm. Cha c.h.ế.t cách Trường An vài dặm, sai dịch dẫn đường giữ xe tang."
Năm đó lúc đi học ở Thư viện Thịnh Xuyên, mỗi lần ta bị thầy Lý dùng thước đánh vào tay thì sau giờ học ta và Ngụy Đông Hà đều sẽ cố ý chọc tức thầy, đứng trước mặt thầy hát bài đồng d.a.o "Thần kê dao" sau đó nhanh chân chạy biến.
Mỗi lần như thế thầy Lý đều sẽ mắng chúng ta không làm gương tốt, ăn nói bậy bạ, tức giận đến độ trừng mắt dựng râu.
"Cha c.h.ế.t cách Trường An vài dặm, sai dịch dẫn đường giữ xe tang."
Ta đã nghe được, Ngụy Đông Hà đang tạm biệt với ta.
Hắn nói: "Tiểu Xuân, ta về nhà trước nhé."