Mùa Xuân Đến - C26
Cập nhật lúc: 2024-03-22 11:34:42
Lượt xem: 49
Trương Vân Hoài cũng nghe qua đoạn chuyện cũ ấy.
Đối với hắn mà nói đó chỉ là một đoạn chuyện cũ.
Hắn khuyên ta buông bỏ, hắn nói sẽ giúp ta xóa bỏ mọi chứng cứ, để ta hoàn toàn không còn liên quan gì đến chuyện này. Hắn có năng lực bảo vệ ta.
Ta hỏi hắn rằng bảo vệ như thế nào, bằng cách để Ngụy Đông Hà thừa nhận tất cả mọi tội danh sao?
Hắn im lặng một lúc mới nói: "Hắn chịu rất nhiều hình phạt nhưng đến bây giờ vẫn không khai ngươi ra."
"Vậy vì sao công tử nghĩ ta sẽ tham sống sợ chết?"
"Cho dù ngươi đứng ra nhận tội cũng không cứu được hắn, chỉ khiến sẽ có thêm một người nữa c.h.ế.t thôi, đây là sự thật. Tiểu Xuân, ngươi nên hiểu rõ, cũng nên chấp nhận."
"Thật sự không còn đường lui?"
"Không còn."
"Ta không chấp nhận!"
"Ngươi phải nhận."
Ánh sáng lờ mờ phản chiếu trên mặt hắn, quyện vào nhau thành những bóng đen loang lổ.
Nhị công tử mặt mày như ngọc, cặp mắt đen nhánh luôn mang vẻ trầm tĩnh, giống hệt như dòng nước ngầm chảy xuôi.
"Dì ngươi nói đúng, quan gia là ông trời, con người đấu không lại trời xanh."
"Ta đã từng nghĩ rằng Nhị công tử không giống những người khác."
Ta lẳng lặng nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn ngẩn ra rồi lại nhanh chóng khôi phục bình thường.
"Người đều giống nhau. Đây chính là lời ngươi nói."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-xuan-den/c26.html.]
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
"Đối với quan gia thì chân tướng không quan trọng, thiên hạ thái bình mới có thể nghiêm minh trị loạn, lễ pháp và công bằng chỉ tồn tại trong phép tắc, mà loạn thế xưa giờ đều không có phép tắc, quan gia sẽ không thừa nhận, ngươi dùng cách nào làm cho ông ấy nhận?"
Đương nhiên ông ta sẽ không thừa nhận.
Nếu ông ta muốn nhận thì đã không bỏ ngoài tai những lời buộc tội Trung Dũng Hầu của triều thần.
Quân Bọc Kiếm là một con d.a.o sắc bén, nhưng đó là con d.a.o sắc bén trung thành và tận tâm với ông ta.
Huống chi ông ta còn từng ăn thịt được cắt từ con d.a.o sắc bén này.
Vật đổi sao dời, đoạn chuyện cũ nọ cũng không ảnh hưởng toàn cục, kẻ nắm giữ quy tắc là những kẻ đứng ở địa vị cao, thế cho nên bọn họ lựa chọn quên lãng.
Sau khi đương kim thánh thượng đăng cơ thì vẫn luôn chăm lo việc nước nhà, thi ân cho bách tính, được coi là một hoàng đế đặt lợi ích của dân chúng lên hàng đầu.
Ông ta quý trọng danh tiếng của mình như vậy, sao có thể chịu được việc có vết nhơ xuất hiện trong sách sử đời sau?
Chỉ cần ông ta không thừa nhận, con d.a.o sắc bén đã từng cắt thịt uống m.á.u kia sẽ luôn trong sạch.
Những điều này ta đã hiểu ra từ lâu, vậy mà bây giờ vẫn bật cười thành tiếng.
"Ông ta không nhận, nhưng ta cũng đâu có nhận."
"Đối với các ngài mà nói đó chỉ là một đoạn chuyện cũ. Nhưng ngài cũng biết mà, ta là người sống trong đoạn chuyện ấy."
"Cho nên ta không chấp nhận."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt là vẻ kiên định trước nay chưa từng có.
Trương Vân Hoài nhìn ta một hồi lâu, vẻ mặt chậm rãi trở nên dịu dàng, giơ tay xoa mặt ta---
"Tiểu Xuân, sẽ có cơ hội đó, nhưng không phải ở hiện tại. Ngươi hãy tin ta, tương lai sau này ta sẽ tận lực đòi lại công bằng cho ngươi."
"Tương lai? Đợi đến lúc thánh thượng đã già, tân đế đăng cơ? Không, Nhị công tử, ta không chờ được, ta sống sót như bây giờ không phải để nhìn bọn họ sống thọ rồi c.h.ế.t già. Ta không làm được!"