Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mùa Xuân Đến - C19

Cập nhật lúc: 2024-03-22 11:32:51
Lượt xem: 101

19

Hình như tâm trạng của Trương Vân Hoài không được tốt lắm.

Đại công tử được người hầu nâng lên xe đi về phủ trước, hắn lại chỉ dẫn theo một tùy tùng tính đi bộ về phủ.

Ta cùng tên tùy tùng Phúc Sanh kia đi đằng sau hắn, cả đoạn đường về không ai nói năng câu nào.

Đã đến giờ hợi, người đi trên phố dần thưa lại, nhưng vì đang là ngày lễ nên không khí vẫn rất náo nhiệt, nơi nơi giăng đèn kết hoa, sáng như sông sao rực rỡ.

Cả đường đi ta đều cúi đầu im lặng bước theo, nhưng Trương Vân Hoài chẳng biết đã dừng bước từ bao giờ, hắn quay đầu nhìn ta một cái.

Nhị công tử dung nhan đẹp đẽ, mặc một bộ quần áo dệt gấm vàng, áo choàng lông phượng khoác trên vai khiến dáng người trông cao gầy tuấn tú cực kỳ. Ánh mắt hắn vừa liếc tới đã cảm thấy người này phong hoa thanh nhã, cao quý không tả nổi.

Ta đuổi kịp bước chân của hắn, nhưng vẫn cứ cúi đầu đi bên cạnh.

Rốt cuộc hắn cũng mở miệng, ấy thế mà lại không hỏi tại sao ta sẽ xuất hiện ở Minh Nguyệt Lâu, chỉ lạnh lùng nói: "Tưởng thế tử này cũng không phải là người lương thiện."

Ta nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn lại nói tiếp: "Vốn dĩ ta nghĩ rằng, ngươi khác bọn họ."

Giọng điệu không chút cảm xúc, cũng không nghe ra thâm ý sâu xa gì.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Ta hiểu ý hắn nói, từ nhỏ hắn đã là tâm điểm của sự chú ý, là ánh trăng cao vời vợi, là thiếu niên tuổi trẻ tài cao, đừng nói là phủ Ngự Sử, dù là khắp kinh đô này cũng không có lang quân nào xuất sắc hơn hắn.

Lúc ta mới tới phủ Ngự Sử đã từng ở cùng với Đỗ Nhứ Liễu trong Tây viện, nàng ấy là cháu gái của Đỗ di nương bên chi thứ hai.

Đỗ di nương không giống dì Trịnh của ta, bà ấy cực kỳ thông mình, xinh đẹp quyến rũ, có một đôi mắt phượng đoạt phách câu hồn, là người Nhị gia yêu thương nhất.

Dưới sự quản thúc sát sao của Nhị phu nhân mà bà ấy vẫn sinh được một đứa con trai cho Nhị lão gia, cũng không biết bà ấy đã dùng thủ đoạn gì mà Nhị phu nhân nổi tiếng là tính tính không tốt lại dễ dàng tha thứ chuyện này như vậy.

Không thể nghi ngờ rằng Đỗ di nương là một người thông minh, cũng chính vì sự thông minh này mà cô cháu gái Đỗ Nhứ Liễu của bà ấy khác hoàn toàn với ta. Cùng là người nhà mẹ đẻ của thiếp thất đến phủ tìm nơi nương tựa, nhưng Đỗ cô nương của chi thứ hai cao quý hơn ta rất nhiều.

Nàng ấy có một khuôn mặt trái xoan, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, cũng không cần làm thư đồng, chỉ cần duyên dáng yêu kiều mà đứng cạnh Đỗ di nương thì mọi người đều sẽ gọi nàng một tiếng "Đỗ cô nương".

Không giống ta, người của phủ Ngự Sử lúc nhớ tới sẽ gọi ta một tiếng Tiểu Xuân cô nương, còn đại đa số thời gian đều trực tiếp gọi là Tiểu Xuân, hoặc gọi thẳng là Tôn Vân Xuân.

Dì Trịnh của ta vì việc này mà thường xuyên thở dài, đôi lúc còn ưu phiền đến rơi lệ.

Dì nói: "Nếu con tìm đến ta sớm vài năm, ta còn trẻ trung hơn thì lão gia cũng sẽ đối xử với ta không tệ...."

Ta nhìn dì ấy im lặng gạt lệ, thì thầm nhỏ to an ủi một hồi mới thôi. Nói vậy nhưng thực ra trong lòng ta buồn cười cực kỳ.

Người dì ngốc của ta vẫn còn nghĩ rằng ta không được tôn trọng như Đỗ Nhứ Liễu là bởi vì Đỗ di nương của chi thứ hai được cưng chiều sủng ái hơn dì ấy.

Dường như tất cả mọi người đều nghĩ như thế.

Ngay cả Đỗ Nhứ Liễu cũng vậy.

Tỉ như mỗi lần nhìn thấy Nhị công tử Trương Vân Hoài, khi mà ta giống hệt một nha hoàn, cung kính gọi hắn là "Nhị công tử" thì Đỗ Nhứ Liễu luôn dịu dàng mà nhìn hắn, e ấp gọi một tiếng "Nhị biểu ca".

Nhưng, nàng ấy và ta thật sự khác nhau sao?

Tuyết phủ trắng xóa đồng hoang, đẹp thì đẹp đó, nhưng khi tuyết tan rồi con đường nào cũng sẽ là vũng bùn lầy lội mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-xuan-den/c19.html.]

Chúng ta đều sinh ra ở đại địa, bắt rễ trong bùn từ buổi bình minh, đã định sẵn không thể trở thành miếng ngói ngọc sáng lóng lánh trên mái hiên.

Thế nhưng Đỗ Nhứ Liễu không hiểu đạo lý này, nàng ấy và cô cô Đỗ di nương của mình đều giống nhau, liều mạng muốn chui ra khỏi nền đất, muốn leo lên mái hiên, hệt như thể nếu trèo cao hơn một chút, rồi lại cao hơn một chút nữa thì sẽ có thể biến thành một trong những miếng ngói rực rỡ ấy.

Chỉ là nàng ấy đã quên, rễ cây của mình vẫn đang vùi dưới mặt bùn.

Càng leo cao, càng kéo mạnh thì nguy cơ sụp đổ sẽ hiện diện ở tương lai gần càng sớm.

Người như chúng ta lẽ ra nên thành thật cắm rễ dưới nền đất, đúng chứ?

Chúng ta cần phải cắm rễ thật sâu, bén rễ nảy mầm như cỏ dại, cố gắng hết sức hấp thu tất cả mọi thứ, tự mình trở thành một gốc cây to lớn, để có thể bao trùm những thứ cần bảo vệ.

Tôn ti của thế gia đã khắc vào bản năng, đã viết vào lễ pháp*.

[Lễ pháp: kỷ cương, phép tắc của xã hội]

Chúng ta không thể trở thành một miếng ngói, nhưng có thể trở thành một gốc cây to lớn, có cành lá xum xuê trải dài ở một độ cao ngang bằng với mái hiên, có lẽ sẽ còn cơ hội vút bay tới nơi mà miếng ngói không thể với đến.

Vậy nhưng bọn họ không hiểu những điều này.

Khi đó Đỗ cô nương vẫn còn đang nằm mơ, giấc mơ ấy là Nhị công tử trời quang trăng sáng, ánh mắt e lệ ấy, tấm lòng nhiệt liệt ấy, chẳng biết đã trở thành trò cười mà ai ai trong phủ Ngự Sử cũng biết tự bao giờ.

Nàng ấy không biết, thời điểm các vị tiểu thư trong phủ tụ hội với nhau, thời điểm họ trò chuyện vui vẻ, cười nói dịu dàng với nhau ấy, chính mình đã bị châm biếm giễu cợt như thế nào.

"Cô cô của nàng ta chẳng qua là một đứa thiếp, mọi người gọi nàng ta một tiếng Đỗ cô nương thôi mà nàng ta dám dát vàng lên mặt mình, dám xưng hô với nhị ca là biểu huynh, quả thực không biết xấu hổ."

"Các ngươi trông thấy ánh mắt nàng ta nhìn Nhị ca chưa? Chắc hẳn đã học được chân truyền của Đỗ di nương rồi, cả người lúc nào cũng tản ra mùi vị lẳng lơ của hồ ly tinh."

"Chớ không phải nàng ta đang mong đợi Nhị ca sẽ dùng con mắt khác nhìn mình? Điên rồi hay sao? Người như nàng ta làm thiếp cho Nhị ca cũng không xứng."

.....

Lúc các nàng ấy bàn tán với nhau, Trương Mật cũng có mặt ở đó, còn xúc động cảm khái một câu: "Nhị ca như thế, cũng không trách được bọn họ có tư tâm."

Nàng nói là "bọn họ".

Trước khi xuất hiện Đỗ cô nương, trong phủ đã từng có Tần cô nương, Lý cô nương.

Đại công tử của phủ Ngự sử đã lấy vợ sinh con từ lâu, hậu viện có vô số thiếp thất, lại còn khoe khoang đó là việc phong nhã. Đôi lúc hắn uống quá chén, hào phóng chia sẻ mỹ thiếp với đám con quan thế gia cũng là chuyện xảy ra thường ngày.

Phu nhân của chi thứ hai chỉ sinh được một Lục cô nương, hai đứa con trai của Nhị lão gia đều là con vợ lẽ.

Có trách thì phải trách Trương Vân Hoài không chỉ tôn quý, mà còn trong sáng như ngọc, dung nhan tựa tuyết.

Giống như lời của Trương Mật đã nói, nha hoàn và thị nữ hầu hạ bên cạnh Nhị ca của nàng có rất nhiều người không biết thân biết phận, tâm tư lòng dạ đều dùng sai chỗ.

Sau này đã bị Chu phu nhân hung hăng chỉnh đốn một hồi.

Còn về phần Nhị công tử, có lẽ do hắn đã thấy rất nhiều chiêu trò như vậy rồi nên trong nội tâm chán ghét đến tột cùng. Hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn, ánh mắt ấy chứa đựng cái rét lạnh như băng tuyết, nghiêm khắc khiến lòng người sợ sệt.

Hắn là một người đoan chính ngay thẳng, là một người cực kỳ có chủ kiến.

Cũng bởi vì như vậy nên Chu phu nhân rất yên tâm với hắn.

Nhưng đến tuổi nhược quán rồi mà hắn vẫn như thế, ngay cả tỳ nữ thông phòng cũng không có, chuyện này khiến Chu phu nhân nhọc lòng suy nghĩ rất nhiều.

Loading...