Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mùa Xuân Đến - C18

Cập nhật lúc: 2024-03-22 11:32:33
Lượt xem: 87

18

Ta dựa theo sự phó thác của Trương Mật, một mình ra phủ đi tới cửa Minh Nguyệt Lâu chờ Tưởng Đình.

Nàng ấy viết một lá thư cho hắn. Đầu tiên, nàng ấy nói rằng đã tìm ra cách phá giải bàn cờ hôm trước Tưởng thế tử để lại lúc tới phủ chơi. Sau đó nàng ấy lại khéo léo bày tỏ sự tiếc nuối khi lần này không thể cùng huynh trưởng xuất phủ ngắm hoa đăng, vì để biểu lộ cõi lòng cuối cùng nàng ấy còn viết một câu như thế này----

'Từ đây không còn thương nhớ đêm trăng đẹp, để mặc trăng xuống lầu tây không ai hay.'*

[Nguyên văn là Tòng thử vô tâm ái lương dạ, nhâm tha minh nguyệt hạ tây lâu. Đây là bài thơ Tả Tình của nhà thơ Lý Nghị, nói về cảm giác thất vọng, bất lực và thậm chí tuyệt vọng của nhân vật chính khi không hẹn hò được với người phụ nữ mình thích. Nhân vật chính trong bài thơ mong đợi cả mùa thu và chờ đợi trong cay đắng, nhưng cô ấy đã lỡ hẹn nên anh vô cùng thất vọng, điều này thể hiện một cách sinh động nỗi đau của một tình yêu tan vỡ.]

Lúc ta đứng đợi bên ngoài Minh Nguyệt Lâu, trên đường biển người tấp nập, chen chúc náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng.

Lễ hội hoa đăng, khắp chốn vui mừng.

Phồn hoa nơi kinh đô dường như mãi mãi đều náo nhiệt như vậy.

Cung biến năm ấy Bình Vương của phủ Yến Sơn vào kinh thành, chỉ dùng ba tháng đã đoạt vị đăng cơ thành công.

Thiên hạ này tính ra cũng chỉ rối loạn nửa năm mà thôi.

Thậm chí trong kinh thành còn không dấy lên sóng gió gì lớn.

Có lẽ Bình Vương chính là số trời đã định, mới tới nửa đường đã đánh cho quân của Trần Vương lui binh tán loạn, đến cuối cùng trực tiếp dẫn quân đánh thẳng vào nội uyển Hoàng cung, thuận lợi đăng cơ xưng đế.

Hắn là một Hoàng đế tốt, ba năm qua đi đất nước thái bình, bách tính yên ổn.

Quốc thái thì dân an, cho nên mấy tiểu thư khuê các như Trương Mật liền trông rất làm ra vẻ.

Từ đây không còn thương nhớ đêm trăng đẹp, để mặc trăng xuống lầu tây không ai hay....Thật buồn cười, nàng biết cái gì là sầu bi và tan vỡ sao?

Nàng sẽ không biết, nhưng những điều này, tất cả mọi thứ, ta, Tôn Vân Xuân đều hiểu.

Thiên hạ chỉ rối loạn nửa năm mà thôi, vậy mà lại khiến ta rơi vào cảnh tan cửa nát nhà.

Vẫn là hội hoa đăng, nhưng đã không còn thấy cảnh tượng náo nhiệt vui sướng của Trấn Thanh Thạch nữa....Bây giờ nghĩ lại, dường như đã mấy đời trôi qua.

Ta đứng ngoài cửa Minh Nguyệt Lâu đợi rất lâu mới thấy Tưởng Đình đi ra với một đám cậu ấm con quan.

Ta nhìn trái nhìn phải một hồi rồi dựa theo lời dặn dò của Trương Mật, thừa dịp huynh trưởng Trương Ngạn Lễ của nàng không có ở đây, bước nhanh tới chỗ Tưởng Đình, hành lễ rồi đưa thư cho hắn.

"Thế tử gia, đây là thư tiểu thư nhà ta muốn gửi tới ngài, xin ngài nhận cho."

Tưởng Đình nhìn nhưng không nhận, nhướn mày nhìn ta một cái: "Là ngươi?"

Ta không lên tiếng, chỉ đưa thư ra một lần nữa.

Hắn cong môi cười rộ, lúc nhận thư ngón tay lại vô tình chạm phải tay ta.

Ta ngước mắt lên, hàng mi dài khẽ rung, ngay sau khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau ta liền nhanh chóng cụp mắt xuống.

"Tiểu Xuân xin cáo lui."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-xuan-den/c18.html.]

Lúc xoay người muốn đi thì cổ tay bị hắn kéo lại.

Đường phố nhộn nhịp, khắp chốn đều là tiếng người huyên náo, mắt hắn chứa ý cười sâu xa, nhích lại gần ta nói: "Tiểu Xuân cô nương, lúc nào ngươi cũng nhìn lén ta, ta đã nhìn thấy không chỉ một lần đâu."

Hắn nói đúng.

Thời điểm Thế tử nhà Trung Dũng Hầu tới chơi, dường như Trương Mật không phải là người duy nhất động lòng.

Mỗi lần nàng ấy đi về phía hắn, Tiểu Xuân cô nương luôn ngoan ngoãn nghe lời đi bên cạnh cũng sẽ kinh ngạc ngước mắt, bốn mắt vừa chạm liền hốt hoảng dời ánh nhìn đi.

Nàng cắn môi, đuôi mắt hồng hồng, tựa như nỗi lòng giấu ở nơi sâu nhất bất ngờ bị phát hiện.

Ta đã từng nói, Tưởng Đình là kẻ tình trường lão luyện.

Nên đương nhiên hắn có thể nhận ra trong ánh mắt đó cất giấu điều gì.

Hắn không muốn trêu đùa Trương Mật, nhưng nếu đó là ta thì hắn chẳng hề có chút ít băn khoăn.

Cho nên đêm hội hoa đăng hôm nay, hắn tìm được cơ hội ghé vào tai ta thì thầm đôi câu: "Tại sao cứ nhìn lén ta?"

Ta cắn môi không trả lời, hồi lâu sau mới dùng giọng nói nhẹ nhàng đáp lại: "Tất nhiên là vì ngưỡng mộ thế tử."

Đáp án như trong dự đoán, Tưởng Đình không quá bất ngờ, nở nụ cười hài lòng giơ tay nhéo mặt ta một cái.

"Tiểu Xuân."

Ngẩng đầu nhìn về phía tiếng gọi, giữa đám người đông đúc, hoa đăng bay phấp phới, Nhị công tử Trương Vân Hoài của phủ Ngự Sử bất ngờ xuất hiện.

Chu phu nhân sinh hai trai một gái, ngoài Đại công tử Trương Ngạn Lễ không biết cố gắng thì đứa con trai còn lại chính là Nhị công tử được toàn bộ phủ Ngự Sử yêu thương.

Năm nay mười chín, thiếu niên có tài, danh tiếng lan xa, mười bốn tuổi đã là tiến sĩ trên bảng vàng.

Sau khi Bình Vương đăng cơ, vì để nhanh chóng củng cố quân quyền, ngoại trừ khoa khảo ba năm một lần thì còn tiến hành kỳ thi tuyển đặc biệt.

Trương Vân Hoài được tiến cử và trực tiếp được khâm điểm trở thành thứ cát sĩ của viện Hàn Lâm, đến Lục bộ quan sát và học tập chuyện triều chính.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai hắn sẽ là người xuất sắc nhất trong thế hệ này của tầng lớp quan lại thế gia, sẽ trở thành đại thần Nội các như ông nội của hắn đã từng.

Việc kéo dài vinh dự và làm rạng rỡ tổ tông của Trương gia là trách nhiệm nặng nề được đặt trên vai hắn.

Nhị thiếu gia trời sinh đã như trăng sáng, vô luận hắn ở nơi nào, cho dù sau lưng có ngàn vạn ngọn đèn rọi chiếu thì cũng không che được vẻ nghiêm nghị vương giữa đôi mày kia.

Trông hắn khi nào cũng giống ông cụ non, nhưng tính cách lại rất ôn hòa và cực kỳ nghiêm túc.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Bị hắn gọi lại ngay giữa đường, ta lập tức cúi đầu xuống rồi nhanh chóng đi tới bên cạnh hắn.

Hắn chắp tay thi lễ với Tưởng thế tử, nhẹ nhàng hàn huyên vài câu liền muốn cáo từ.

Tưởng Đình cười nhạt nói: "Ngạn Lễ huynh còn đang ở trong Minh Nguyệt Lâu, giai nhân bên cạnh, đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi, Nhị công tử không đưa huynh ấy về nhà sao?"

"Tất nhiên ta sẽ đưa huynh trưởng về, làm phiền thế tử nhớ mong, ta thay huynh trưởng cảm tạ ngài."

 

Loading...