Một Nhành Tuyết - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-02 10:33:11
Lượt xem: 5,362
Sau khi an ủi Mộ Hà, ta suy đi tính lại vẫn thấy nên thăm dò thái độ của Hoàng đế.
Dù sao, chỉ cần chàng không nghi ngờ, thì chuyện của chúng ta sẽ không có gì đáng ngại.
Chàng ấy hầu như suốt ngày ở Dưỡng Tâm điện, nghĩ không thể đến tay không, ta bèn sai người chuẩn bị chút điểm tâm.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Lúc này, Dao Dao dẫn Xấu xấu đến.
Nghe nói ta muốn đi tìm Hoàng đế, Dao Dao có chút hốt hoảng, "Mẫu hậu, người...?"
Ta điểm nhẹ lên trán con bé, "Con còn nhỏ, ai cho con tự ý quyết định?"
"Họ chỉ là nói bậy, con không muốn mẫu hậu lo lắng."
"Dù vậy con cũng phải nói với mẫu hậu chứ, con mới bao nhiêu tuổi?"
"Con đã lớn rồi mà."
Tuy là lần đầu tiên ta chủ động đến Dưỡng Tâm điện, nhưng vẫn thuận lợi gặp được Hoàng đế.
Chưa kịp nói lời khách sáo, chàng đã bảo: "Có việc gì thì nói."
Ta chỉ có thể hỏi đến việc ồn ào huyên náo về thật giả đích nữ hiện nay.
Hoàng đế chỉ nói: "Chẳng qua là một đám tiểu nhân thôi, chẳng lẽ Phủ Ninh Quốc còn không trông nom nổi con mình sao?"
Tuy hoang đường, nhưng cũng quả thực là thật.
Ta phối hợp gật gật đầu.
Ai ngờ chàng đột nhiên buông bút, đi tới trước mặt ta: "Hoàng hậu, nàng nói thật với trẫm, rốt cuộc nàng có phải là tiểu thư Phủ Ninh Quốc không?"
"Ý của bệ hạ là gì?"
“Trẫm thấy Hoàng hậu quả thực không giống Triệu nhị phu nhân, ngược lại dưỡng nữ của cha mẹ nàng lại có chút giống." Chàng nói.
"Bệ hạ đừng nói đùa." Ta cố gắng để giọng mình bình tĩnh lại, "Nếu A Hà thật sự là con gái của cha mẹ ta, sao có thể gả cho một người bình thường không có gì đặc biệt chứ?"
Phu quân nàng hiện nay cũng đã làm quan ngũ phẩm, nhưng ở kinh thành quả thực không đủ gây chú ý, lại chẳng có gia thế che chở.
Mà đây có lẽ cũng là chứng cứ người ngoài nhìn vào thấy thuyết phục nhất, ai mà chẳng mong con gái của mình gả vào nơi tốt chứ?
"Danh tiếng của trẫm năm đó e là còn không bằng Lục Từ Hằng đâu."
Điều này, ta lại không có cách nào phản bác, bởi vì quả thực quá có lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mot-nhanh-tuyet/chuong-12.html.]
Thế nhưng, ta không thể gật đầu, gật đầu chính là tội khi quân.
Ai ngờ chàng đột nhiên cười, "Thôi được rồi, Hoàng hậu về đi, việc này trẫm đã biết, vốn cũng chẳng phải chuyện gì lớn, Hoàng hậu sợ gì chứ?"
Không biết sao, chàng vừa nói như vậy ta bỗng thấy yên tâm hơn không ít.
Thật ra thì chàng đối với ta dù sao cũng tốt hơn đám đại thần lắm lời thích gây chuyện kia một chút, ít ra ta còn sinh cho chàng hai đứa con.
Chàng thích Dao Dao và Xấu xấu như vậy, sẽ không làm khó ta quá đâu.
Chuyện đó rốt cuộc vẫn là do chàng giải quyết, vẫn như cũ đơn giản thô bạo, ai không phối hợp thì cách chức tịch thu gia sản.
Ta cảm thấy có phải hơi quá không, nhưng nghĩ lại, hoàng đế vốn không phải người đa sầu đa cảm, chàng ta làm vậy chắc hẳn là do những người đó vốn có vấn đề.
Nào ngờ mẹ lúc thân thể đã khá hơn lại nhập cung, nói chuyện này với ta, nói đến cuối cùng, chỉ cảm khái, "Quả là hai chúng ta có lỗi với con và A Hà."
Mẹ nói đến chuyện cha trên triều đình, thề thốt cam đoan ta chính là con gái của người. Đổi lại mà suy nghĩ, nếu ta là Mộ Hà, nghe chuyện này e là trong lòng sẽ có khúc mắc. Nhưng, ta biết, Mộ Hà nàng ấy không phải ta, nàng vốn lương thiện, không nhỏ nhen như ta.
"Mẹ nói với A Hà đi, dù sao cũng là có lỗi với nàng."
"A Nhu, con giờ tuy sống tốt, nhưng ta và cha con con rốt cuộc vẫn là lo lắng cho con nhất. A Hà ở bên ngoài, chúng ta cũng thường xuyên gặp được, chẳng qua là hư danh thôi, con bé cũng có thể hiểu được."
"Con giờ đây vẫn mạnh khỏe, Bệ hạ cũng rất yêu thương con."
"Haiz, A Nhu à, con từ nhỏ đã có chính kiến, đó là điều tốt. Nhưng cái tính chỉ báo tin vui mà giấu tin buồn này không biết giống ai nữa?"
Có lẽ mọi người đã bị uy quyền của Hoàng đế trấn áp, nên chẳng còn ai nhắc đến chuyện thân phận thật giả của ta nữa.
Dù sao, c.h.ế.t vì chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì.
Từ khi được phong làm công chúa, Dao Dao càng thêm ngang bướng, lại được Hoàng đế nuông chiều nên ta cũng chẳng biết làm sao.
Con bé ỷ mình thông minh nên chẳng chịu học hành cho tử tế, nói được vài câu đã giở trò lười biếng, dối trá.
“Con cẩn thận đấy, như vậy sẽ không ai muốn cưới đâu." Ta trêu chọc con bé.
Con bé không hề ngượng ngùng, đáp lại: "Sao có thể chứ? Con là con gái duy nhất của phụ hoàng, mẫu hậu cứ yên tâm, đến lúc đó chắc chắn là con chọn bọn họ."
Con bé thật tự tin, nhưng cũng nói đúng sự thật.
Mấy năm nay hoàng đế không tuyển tú, dường như muốn cứ như vậy mà sống tiếp.
Mỗi người có một nhân duyên, ta và Mộ Hà là vậy, con cái chúng ta cũng sẽ như vậy.
Đối với ta mà nói, cuộc sống như vậy cũng rất tốt, ít nhất không tốn bao nhiêu tâm tư đã đạt đến đỉnh cao mà hầu hết nữ nhi trên thế gian đều hướng tới.
Nếu ta sống lâu hơn hoàng đế, trở thành thái hậu, vậy thì càng khiến người ta ngưỡng mộ.