Một Nhành Tuyết - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-02 10:32:12
Lượt xem: 5,628
Sang năm mới, sức khỏe của Hoàng thượng ngày một yếu đi.
Đầu năm nay, vị hoàng tử nhỏ tuổi mà người yêu thương nhất những năm gần đây cũng qua đời vì cảm lạnh.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Khi nghe tin, Dao Dao còn khóc: "Thập lục thúc tốt lắm, lần nào cũng nhận lỗi thay con."
Thập lục hoàng tử bằng tuổi Dao Dao, thật đáng tiếc.
Rốt cuộc là do ý trời hay do người gây ra, ai mà biết được?
Nhưng đối với ta và chàng thì không phải vậy.
Ít nhất, người đầu tiên chàng nghĩ đến là Dao Dao.
Một ngày ngôi vị hoàng đế còn chưa được xác định, mọi chuyện sẽ không có hồi kết.
Ta lắm lời như vậy chắc chắn sẽ mất mạng.
Vương gia hiện nay cũng chẳng có việc gì làm, vì sức khỏe Hoàng đế không tốt nên không giống như trước kia cứ dắt theo Dao Dao ra ngoài mỗi ngày.
Mộ Hà cũng thường hay đến trò chuyện với ta, hai chúng ta cũng khá hợp nhau, dường như chính là một đôi tỷ muội thân thiết.
......
Hoàng đế băng hà, Vương gia lên ngôi.
Nhìn thì đơn giản, kỳ thực đêm trước loạn lạc binh đao.
Dụ vương vốn an phận lại dẫn binh tạo phản, đáng tiếc đi sai một nước bị Hoàng đế nhìn thấu.
Cuối cùng cũng lưỡng bại câu thương, Hoàng đế còn chưa xử lý tên tội đồ Dụ vương thì hắn đã tự tận ngay trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế tức giận đến mức không thở nổi, rồi cũng băng hà.
Mà Vương Gia lại vừa hay có mặt, tay lại nắm binh quyền, ngôi báu tất nhiên chẳng đến lượt ai khác.
Những điều này đều là ta nghe kể lại từ tùy tùng của Vương Gia.
Mọi chuyện cứ như một giấc mộng, ta bỗng chốc nhặt được vận may.
Vương Gia nay đã là Hoàng Đế, theo lệ ban thưởng công thần, chúng ta tất có phần.
Ta nghiễm nhiên trở thành Hoàng Hậu, Dao Dao là Công Chúa, còn Xấu xấu thì trực tiếp được sắc phong làm Thái Tử.
Người ngoài đều cho rằng chàng ấy sủng ái ta, nhưng kỳ thực chàng ấy chẳng mặn mà gì với nữ sắc.
Ta nghĩ có lẽ sau này chàng ấy cũng chẳng muốn có thêm con cái.
Vương thị cầu phúc kia, ta vốn định phong làm tần, dù sao cũng xuất thân từ phủ, ai ngờ chàng lại keo kiệt chỉ ban cho nàng ta một vị phận quý nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mot-nhanh-tuyet/chuong-11.html.]
Tĩnh tâm suy ngẫm, ta chợt nhận ra có lẽ người may mắn nhất chính là ta, ai có thể ngờ mối nhân duyên năm xưa chẳng ai muốn lại là hồng trần định mệnh.
Sau quốc tang, triều thần dâng tấu xin tuyển tú, Hoàng đế có vẻ không mặn mà, từ chối vài lần.
Ta chỉ xem đó như trò vui, bởi lẽ, với địa vị hiện tại, trong thâm tâm, ta chẳng mong chàng tìm thêm những thiếu nữ xinh đẹp nào nữa.
Không phải ta yêu chàng, mà là ta yêu vị thế của mình hiện giờ.
Chỉ cần hậu cung vẫn duy trì thế độc tôn của ta, thì đó là điều tốt nhất cho ta, cho con ta, thậm chí cho cả gia tộc.
Dĩ nhiên, bề ngoài ta vẫn là một hiền thê, nên chẳng nói ra những điều ấy, trái lại còn khuyên nhủ vài câu.
Dù sao chàng ấy từ trước đến nay vẫn xem lời ta như gió thoảng bên tai, ta cũng quen rồi.
Chỉ là, ta không ngờ các đại thần lại nhắm vào ta, thật quá oan uổng.
May thay, lần này Hoàng đế đứng về phía ta, cho rằng họ thật vớ vẩn.
Dù sao, theo Hoàng đế, các quan lại của chàng nên lo nghĩ cho giang sơn xã tắc, tận tâm làm việc cho chàng, chứ không phải suốt ngày soi mói hậu cung.
Ta cứ ngỡ sau cơn thịnh nộ của Hoàng đế, mọi chuyện sẽ êm xuôi, nào ngờ có kẻ không đạt được mục đích thì không chịu thôi.
Ta thật không thể ngờ ngọn lửa này lại lan đến mình.
Lần này họ không còn dùng cái cớ ta hay ghen nữa, mà đã lật lại chuyện thân thế năm xưa của ta và Mộ Hà.
Chuyện đến tai ta là do Mộ Hà kể khi nàng ấy vào cung.
Từ khi ta trở thành Hoàng hậu, nàng ấy ít đến thăm hơn, nên lần này ta rất vui khi nàng ấy đến.
Nhưng trong lúc trò chuyện, ta thấy nàng ấy có vẻ muốn nói lại thôi.
Ta cứ nghĩ nàng ấy gặp chuyện khó nói, vì có cung nữ nên không tiện.
Ta bèn cho người lui ra, nào ngờ nàng ấy lại kể cho ta nghe chuyện này.
“Tỷ tỷ không biết sao? Bây giờ bên ngoài đồn đại quá thể rồi?"
Ta thật không hay biết gì cả, gần đây Dao Dao luôn ngoan ngoãn ở bên ta học nữ công, hiếm khi thấy con bé chịu ngồi yên một chỗ, nên ta cũng vui vẻ chỉ bảo.
Nghe Mộ Hà nói vậy, ta nghĩ có lẽ Dao Dao biết chuyện, chắc con bé sợ ta lo lắng nên mới ở bên ta mấy ngày nay, còn không cho ai nói với ta.
Nói cho cùng, vẫn là ta quản giáo không nghiêm, chuyện lớn như vậy mà chẳng có ai báo.
"Tỷ tỷ, phải làm sao đây, có phải là tội khi quân không?"
"Đừng hoảng, cha nói sao?"
"Cha đương nhiên khẳng định tỷ tỷ chính là tiểu thư Phủ Ninh Quốc, nhưng mà," Mộ Hà vẫn còn hoảng loạn, "mẹ vì chuyện này mà sức khỏe cũng không được tốt, tỷ tỷ, muội sợ."