Mẹ Kế Đã Nuôi Chúng Ta Nên Người - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-21 12:51:34
Lượt xem: 253
Cha ta qua đời rồi.
Ta và huynh trưởng ngay cả cơm cũng không dám ăn nhiều.
Bởi vì các bà các cô trong làng, mỗi lần nhìn thấy chúng ta, đều dặn dò: “Phải nghe lời mẹ kế đấy, nếu không bà ấy bán các con đi, hoặc bỏ rơi các con rồi đi lấy phu quân khác, lúc đó các con phải làm sao!”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Huynh trưởng ta 10 tuổi, ta 8 tuổi, sau khi mẹ kế gả cho cha, sinh ra một đệ đệ, bây giờ 6 tuổi.
Ta ăn lưng bụng rồi đặt đũa xuống, cẩn thận nhìn mẹ kế: “Dì, con lên núi đốn củi.”
Huynh trưởng cũng buông bát đũa xuống: “Con đi cuốc đất đây.”
Chỉ có đệ đệ là vẫn ngoan ngoãn gặm bánh bao mì.
Nó ăn nhiều thật đấy, ta sợ nó ăn nhiều quá, mùa đông chúng ta sẽ không còn lương thực, mẹ kế sẽ bán chúng ta đi, hoặc tự mình bỏ đi mất.
Vậy thì ba đứa trẻ chúng ta chỉ còn cách đi làm ăn mày.
Thôi được rồi, bữa sau ta sẽ ăn ít đi một chút, để dành lương thực cho gia đình.
Mẹ kế sững người, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn chúng ta: “Các ngươi chán sống rồi hả! Lương thực quý giá như vậy mà lại lãng phí, ngứa đòn phải không!”
Vừa nói, bà ấy liền lấy bát của ta và huynh trưởng, múc cháo trong thùng chia vào bát cho chúng ta.
Ta thấy bà ấy cạo thùng gỗ mấy lần, cũng không múc thêm được bao nhiêu cháo.
Nhà chúng ta ruộng đất ít, chỉ trồng trọt thì không đủ lương thực cho cả nhà ăn, lúc cha còn sống, là thợ hồ trong làng, ai xây nhà, đào giếng, ông ấy đều giúp đỡ, người ta sẽ cho một ít lương thực làm thù lao.
Lúc nông nhàn, cha còn mang theo cung tên lên núi săn bắn, thú rừng săn được, da và thịt có thể bán lấy tiền.
Thỉnh thoảng thú rừng săn được cũng để cải thiện bữa ăn cho chúng ta.
Lúc cha còn sống, nhà chúng ta là nhà sống tốt nhất trong làng.
Mẹ kế hiền lành tháo vát, quần áo của chúng ta luôn sạch sẽ, huynh trưởng còn có tiền để đi học ở trường tư.
Cha vừa mất, vì phải lo liệu tang lễ cho ông ấy, mua quan tài, mời thầy cúng làm lễ.
Tiền học trường tư của huynh trưởng vì khai giảng mùa thu đã đóng một lần rồi, gia đình vốn đã nghèo lại càng thêm khó khăn.
Ta cẩn thận nhìn mẹ kế, cúi đầu ăn cơm.
Mẹ kế gắp một đũa rau cho vào bát ta.
Rau dại là ta dắt đệ đệ đi hái, hy vọng mẹ kế nhìn thấy ta cũng có ích, sẽ không bán ta đi.
Đột nhiên, huynh trưởng nói: “Con không muốn đi học nữa.”
Tim ta chùng xuống, lúc cha còn sống, luôn muốn huynh trưởng đi theo con đường khoa cử, không phải cực khổ làm ruộng như ông ấy.
Cha vừa mất, cho dù huynh trưởng không nói, nhà chúng ta ngay cả cơm cũng không đủ ăn, làm sao có thể cho huynh ấy đi học được?
Nước mắt ta lặng lẽ rơi vào bát.
“Ngươi dám không đi học, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!” Mẹ kế hung dữ nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-ke-da-nuoi-chung-ta-nen-nguoi/chuong-1.html.]
Sau khi cha mất, tính cách của mẹ kế thay đổi chóng mặt, trước đây là một người dịu dàng, bây giờ còn đáng sợ hơn cả cha lúc mắng chửi.
Bà ấy lại mắng tiếp, mắng cha nhẫn tâm, mắng chúng ta là gánh nặng.
Chúng ta không dám nói gì, vội vàng ăn cơm.
Ta đeo gùi lên núi sau đốn củi.
Gặp bà Hoàng, bà ấy dúi cho ta mấy hạt lạc, hỏi ta: “Mẹ kế của con lại mắng các con à?”
Ta khẽ gật đầu.
Bà Hoàng "ồ" lên một tiếng, lầm bầm: “Quả nhiên mẹ kế không có ai tốt cả.”
Rồi bà Hoàng nhỏ giọng nói với ta: “Nhị Nữu, đừng cãi lại mẹ kế con, bà ấy mắng thì cứ để bà ấy mắng.”
Mẹ kế không tốt, ta đã nghe rất nhiều lần rồi.
Từ khi bà mối bắt đầu mai mối cho cha, cho đến khi mẹ kế về nhà, người trong làng đều đang chờ xem mẹ kế sẽ hành hạ ta và huynh trưởng như thế nào.
Nhưng khi cha còn sống, mẹ kế rất quan tâm đến chúng ta.
Người lớn nói vì cha không dễ chọc, mẹ kế sợ bị cha đánh.
Cha mất rồi, mẹ kế ngày nào cũng mắng chúng ta, người trong làng đều nghe thấy, rồi nói, quả nhiên là vậy.
Ánh mắt nhìn ta và huynh trưởng đều mang theo sự thương hại.
Ta cẩn thận cất mấy hạt lạc vào túi vải nhỏ đeo trên cổ, tiếp tục đi lên núi.
Mùa thu lá rụng nhiều, lá kim của cây thông cũng rụng nhiều, đều đã ngả vàng, mang về nhà có thể dùng để nhóm lửa.
Ta dùng liềm cắt một ít cành cây,
Lại nhặt thêm một ít cành cây, buộc thành một bó đầy ắp gùi, lảo đảo trở về nhà.
Đốn củi và cắt cỏ là những việc ta làm thành thạo nhất, bởi vì trước đây mẹ kế đi làm, bà ấy bảo ta dắt đệ đệ đi theo, chúng ta chơi bên cạnh, bà ấy làm việc.
Bây giờ bà ấy làm công việc của cha, đi cuốc đất, trồng trọt.
Ta về đến nhà, mẹ kế đang ngồi dưới mái hiên, vừa đ.ấ.m lưng vừa nghỉ ngơi.
Đệ đệ nhìn thấy ta, vui mừng chạy đến ôm, ta vội vàng mang củi vào bếp.
Rửa tay xong ta mới ôm đệ đệ.
Huynh trưởng cũng cầm cuốc về đến nhà, chân đầy bùn đất.
Ta lấy mấy hạt lạc bà Hoàng cho ra đếm, tổng cộng có sáu hạt.
Ta đưa cho mẹ kế: “Dì, con có lạc này.”
Trên mặt mẹ kế hiện lên vẻ vui mừng, nhận lấy, chia lạc thành ba phần, ba đứa trẻ chúng ta mỗi đứa hai hạt.
Bà ấy lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn trời dần tối.
Ta cảm thấy hơi cô đơn, chỉ biết ôm chặt đệ đệ.