MẸ CHỒNG NÀNG DÂU - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-08-03 17:52:16
Lượt xem: 6,023
8.
Tôi dẫn Đoàn Đoàn đến ngôi nhà thuộc về mình.
Tài sản trước hôn nhân của tôi là một căn nhà nhỏ có hai phòng ngủ.
Liễu Bình không biết chuyện này, cho nên tôi cũng không lo lắng anh ta sẽ tìm tới.
Lúc trước tôi thường xuyên định kỳ tới quét dọn, sau đó mang thai giai đoạn cuối thân thể không tiện, hơn nữa sinh nở ở cữ cùng với chăm sóc mẹ chồng, tính ra cũng đã hơn nửa năm không tới.
Khắp nơi đều là bụi bặm, tôi mở cửa sổ ra hít thở không khí, lại múc chậu nước đơn giản lau chùi một chút, xem như dàn xếp ổn thỏa lại.
Trong ngăn tủ có đệm chăn, trải giường xong tôi đắp chăn ngủ một giấc.
Sự mệt mỏi gấp đôi của cơ thể và tâm hồn khiến tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Đoàn Đoàn giữa chừng khóc rống mấy lần, không biết là đói bụng hay là sao, tôi tiện tay vén áo rồi đưa đến bên miệng nó, sau đó không có tinh lực quản nữa.
Mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến khi mặt trời lặn, tôi mới từ từ tỉnh lại.
Cầm điện thoại lên xem, đã hơn bốn giờ chiều.
Mấy chục cuộc gọi nhỡ đến từ Liễu Bình, nhắc nhở tin nhắn 99+ bắt mắt.
Tôi nhíu mày, cũng không định mở ra.
Liễu Bình lại vừa vặn gọi điện thoại tới.
Có một số việc trốn tránh là vô dụng, suy nghĩ một chút, tôi vẫn bấm nghe.
Trong ống nghe truyền ra giọng nói nóng nảy như sấm của Liễu Bình.
“Sao em còn chưa trở về? Em có biết bây giờ mấy giờ rồi không? Anh và mấy anh chị em trong nhà một mực chờ em, tụi anh sắp c.h.ế.t đói rồi.”
Bàn tay tôi vô thức siết chặt di động, khớp xương trở nên trắng bệch.
Tôi cười lạnh và trực tiếp chế nhạo anh ta.
“Mấy người là phế vật không có tay chỉ có miệng à, chỉ biết chờ tôi trở về nấu cơm thôi phải không?”
"Vậy mấy người không cần đợi nữa, tôi không về, mấy người trực tiếp c.h.ế.t đói đi!"
Tôi ôm một đứa bé hơn nửa ngày không liên lạc được, anh ta không lo lắng có phải đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không, vất vả lắm mới nhận được điện thoại lại chỉ nghĩ đến việc ăn uống?
Ha, năm đó tôi đúng là mắt bị mù mới có thể coi trọng anh ta.
Tiếng cười nhạo này khiến Liễu Bình kịp phản ứng.
Anh ta có chút thẹn quá hóa giận, lớn tiếng chất vấn:
"Em không trở về thì anh phải làm sao bây giờ? Trong nhà còn có ba người già chờ em chăm sóc kìa.”
Tôi đưa di động ra xa một chút, gãi gãi lỗ tai, lười biếng trả lời:
"Đều là người nhà của anh, đương nhiên là tự anh chăm sóc rồi.”
Liễu Bình trong nháy tức giận.
“Anh là một người đàn ông, sao có thể làm loại chuyện này? Hơn nữa anh còn phải đi làm đâu, nào có thời gian chứ!"
“Đi làm vất vả như vậy thì có gì tốt, chăm sóc người già hưởng phúc, anh trực tiếp nghỉ việc là được rồi, chuyện đơn giản mà.”
Tôi nói đúng lý hợp tình, Liễu Bình tức giận đến nửa ngày không nói ra lời.
Tất cả những gì có thể nghe thấy là hơi thở nặng nề của anh ta, như thể anh ta đang cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-chong-nang-dau/phan-6.html.]
Nhưng tôi vừa đáp lại những gì anh ta đã nói với tôi. Làm sao anh ta có thể vượt qua được hàng phòng ngự của mình đây?
Tôi cười nhẹ một tiếng, định trực tiếp làm rõ thì trong ống nghe lại đột nhiên truyền ra tiếng mở cửa.
Ngay sau đó, là giọng nói của anh chị họ anh ta.
“A Bình, đã năm giờ chiều rồi, tụi anh không đợi nữa, tụi anh về nhà trước nhé, bố anh ở lại đây nhờ em và Tuệ Tuệ.”
“A Bình, không phải chứ tôi nói cậu này, người vợ này của cậu thật không ra gì, chờ cô ta trở về thì cậu nên quản thật tốt, nhưng mà tôi cũng phải đi, chồng tôi tan tầm rồi, mẹ tôi liền gửi lại chỗ này ha.”
Tôi nghĩ anh ta sẽ từ chối yêu cầu này nếu không có tôi.
Ai ngờ anh ta lại hít một hơi thật sâu, liên tục đáp ứng.
“Anh chị họ, yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho chú và dì.”
Khi tiếng bước chân rời đi, anh ta lại gầm gừ vào điện thoại.
“Lê Tuệ, có nghe thấy hay không? Bọn họ đều đi rồi, em mau trở về đi!”
Tôi cười lạnh:
"Anh nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi đã nói rồi, tôi không trở về, tôi muốn ly hôn với anh! Anh đồng ý thì chúng ta thương lượng, anh không đồng ý thì tôi liền trực tiếp khởi tố, không có đường cứu vãn.”
Liễu Bình hoàn toàn ngơ ngác.
Sau khi nhiều lần xác nhận là tôi nghiêm túc, giọng nói của anh ta lập tức mềm nhũn xuống, còn mang theo vài phần khẩn cầu.
"Không phải, Tuệ Tuệ anh biết sai rồi, có lời gì chúng ta có thể cùng nhau thương lượng, sao em lại có thể tùy tiện nói ly hôn là ly hôn chứ?"
Nhưng lòng người không phải ngày một ngày hai mà lạnh đi, ý nghĩ ly hôn này cũng không phải hôm nay mới có.
Liễu Bình và tôi ở bên nhau khi còn học đại học.
Chúng tôi gặp nhau tại bữa tiệc của một người bạn và anh ta đã đuổi theo tôi.
Anh ta lớn lên đẹp trai, dáng người đẹp, tính cách cũng tốt.
Tôi là con một, tính tình tương đối kiêu căng, có lúc tính tình tôi nổi lên, mặc kệ là yêu cầu quá phận cỡ nào, anh ta đều sẽ đồng ý ngay và luôn.
Đương nhiên, sau đó tôi tỉnh táo lại, cũng không hề để anh ta thực hiện lời hứa.
Còn ngượng ngùng hỏi anh ta:
"Rõ ràng những yêu cầu kia rất quá đáng, anh hoàn toàn có thể không cần để ý tới, tại sao phải đồng ý chứ?"
Liễu Bình ôm tôi cẩn thận giải thích:
"Bởi vì anh không muốn làm em thất vọng.”
Khi yêu, anh ta không muốn làm tôi thất vọng, cho nên dốc hết toàn lực thỏa mãn tôi.
Nhưng sau khi kết hôn, lại biến thành không muốn làm cho người khác thất vọng, muốn tôi cùng anh ta thỏa mãn người khác.
Giúp đồng nghiệp mang cơm, đưa đồng nghiệp đi làm gì đó, tôi nhớ kỹ tình cảm mấy năm với anh ta, tôi nhịn.
Lưu Tuyết Cần lấy cớ chăm sóc tôi để dọn đến ở chung, khoa tay múa chân với cuộc sống của tôi, nghĩ đó là mẹ anh ta, tôi cũng nhịn.
Nhưng tình cảm của chúng tôi cứ một lần lại một lần nhẫn nhịn, dần dần tiêu hao hầu như không còn.
Hôm nay lại muốn hy sinh thời gian cùng tinh lực của tôi đi chăm sóc người không thân chẳng quen với tôi, đó là tuyệt đối không có khả năng.
Tôi cũng vừa mới ý thức được, có lẽ Liễu Bình là nhân cách lấy lòng, sợ bị cự tuyệt, sợ xung đột, cho nên che giấu cảm xúc của mình theo bản năng, thỏa mãn dục vọng của người khác.
Nhưng tôi không phải.
Tôi không bao giờ nguyện ý vì bất kỳ người nào mà làm uất ức chính mình nữa.