LƯƠNG ĐỆ NÀNG ĐỘC HƯỞNG ÂN SỦNG - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-01 20:49:44
Lượt xem: 89
Nàng ấy cười híp mắt thốt ra hai chữ:
“Không được.”
Ông trời không phụ người quyết tâm, mấy ngày sau, rốt cuộc lương đệ cũng nấu được một bát canh.
Nghe nói lương đệ bưng canh đi tìm Thái tử.
Nghe nói Thái tử ngậm cười ăn hết cả bát.
Nghe nói Thái tử ăn xong, sắc mặt đen xì, ngày hôm ấy suýt thì được nâng tới Thái Y viện.
Lương đệ lại tới tìm ta, không dám ba ngày tốc thành nữa.
Nàng thành thật học nấu ăn hẳn một tháng, quy củ làm ba món một canh, sau đó mới đi tìm Thái tử.
Đồ đệ nhà ta Tiểu Khang vụng trộm hỏi ta: “Sư phụ, lương đệ đang làm trò gì vậy?”
Ta suy nghĩ sâu xa: “Có lẽ là tranh sủng đấy.”
Hắn bừng tỉnh ngộ: “Thể nào! Con đã nói sao gần đây Thái tử chẳng thèm ngó ngàng gì Thái tử phi, ngày nào cũng dính với lương đệ.”
“Té ra Thái tử thích kiểu này ha.”
Phải rồi.
Gần đây Thái tử và Thái tử phi, đúng là không còn như xưa, họ thường hay dắt theo lương đệ cùng đi dạo.
Nhưng Thái tử phi trông chẳng giận dỗi tẹo nào.
Cũng không thấy lương đệ và Thái tử phi có gì không hòa thuận.
Tình cảm của hai người còn cực tốt, khi rảnh còn rủ nhau đi câu cá.
Tiểu Khang cảm thán: “Thái tử phi không hổ là Thái tử phi, rất có phong độ.”
Ta lại cảm giác không phải Thái tử phi có phong độ.
Mà giống kiểu không quan tâm thì hơn.
Dù nói thế nào, bầu không khí trong Phủ Thái tử đột nhiên từ “Thái tử và Thái tử phi rất ân ái” biến thành bầu không khí rất quái lạ là “Thái tử và lương đệ rất ân ái, bọn họ đều là bạn của Thái tử phi”.
Nhưng trông Thái tử, hình như còn vui vẻ hơn trước kia nữa.
Đồ đệ Tiểu Khang của ta chắt lưỡi tấm tắc: “Nam nhân ấy mà, quả nhiên lúc sung sướng nhất là lúc đổi vợ.”
Nhưng không ai ngờ.
Thái tử và lương đệ hòa hợp chưa được bao lâu.
Một cô vợ mới lại tới cửa.
43.
Gần đây, tâm trạng của ta rất vui.
Từ ngày hôm đó, Thái tử rốt cuộc không làm khó ta nữa.
Thái tử phi nói: “Cô xem, cô xem. Như vậy tốt biết bao.”
Nàng vừa nói, vừa kéo tay ta sờ soạng trên mặt nàng: “Tiểu Minh Minh, mềm mềm thơm thơm nè~”
Lúc ấy Thái tử sẽ sầm mặt kéo tay ta về, nói:
“Nói thì cứ nói, đừng động tí là mó tay mó chân.”
Thái tử phi bật cười ha ha, ta thì đỏ bừng cả mặt, líu ríu nói: “Đại ca ngài có nhầm không đấy, Thái tử phi là nữ mà.”
“Không được.” Hắn vẫn đanh mặt: “Dù sao cũng cách nàng ấy xa ra.”
“Yên tâm đi vại dấm chua.” Thái tử phi cười híp mắt nhéo má ta một cái: “Ta sẽ không chạm vào Tiểu Minh Minh của huynh đâu.”
Không biết vì sao, từ tối hôm đó, Thái tử phi không xuất hiện cùng Thái tử nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/luong-de-nang-doc-huong-an-sung/chuong-9.html.]
Theo lời nàng ấy nói thì: “Bà đây đã xong việc rồi, không cần phải đối phó với nam nhân thối nữa.”
Cùng chơi với nữ tử không thơm hơn à?
Thái tử phi quả nhiên có đôi mắt sắc sảo nhất trên thế gian, vừa nhìn đã biết nam nhân thối chắc chắn là khó đối phó, suốt một tháng ở cùng nam nhân thối, thật sự là một tháng bất ổn nhất trong đời ta.
Nhưng ta nào phải là đèn cạn dầu, Thái tử dẫn ta ra ngoài chơi, cô nương trong thanh lâu tiến lại hỏi: “Hai vị công tử, muốn nghe hát chứ ạ?”
Thái tử còn chưa nói gì, ta đã nói: “Không cần, hắn có người hầu hạ rồi.”
“Người đó chính là ta.”
Khi ấy các cô nương trong thanh lâu sẽ dùng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn hứng thú, hứng thú xen lẫn kinh ngạc đánh giá chúng ta, rồi vội vàng gật đầu, có người đến muộn còn nghe được các cô nương nói:
“Ôi dồi ôi, hai vị công tử trông ngon giai như vậy mà lại đồng tính!”
“Đúng vậy ha, nhất là người cao ráo ấy, thật không ngờ, không thể trông mặt mà bắt hình dong được!”
Thái tử ngoài mặt thì cười, nhưng vừa về phủ hắn đã bóp eo ta, nói: “Hử? Ta thích nam hử?”
Phải rồi, bạn nói xem cái người này, hắn chẳng có tí hài hước nào.
Ta đang đùa với hắn, hắn lại phải động tay động chân.
Nhưng ta cảm thấy như bây giờ rất hạnh phúc.
Hắn mang ta đi cưỡi ngựa, đi săn thú, đi ngắm trăng, còn hỏi ta: “Ánh trăng hôm nay, có đẹp bằng ánh trăng hôm ấy không”
Ta đáp: “Ừm, có mùi bùn.”
Hắn: “....”
Một ngày nọ, chúng ta ra ngoại ô ngắm trăng, tóc hắn được gió thổi bay, lộ ra vầng trán đẹp đẽ, ta nghiêng đầu hỏi hắn: “Vì sao là ta?”
“Vì sao ngài lại thích ta?”
Hắn vừa cười vừa bẹo má ta: “Bí mật.”
Ta gật đầu như hiểu ra điều gì: “Quả nhiên là vì dung mạo xinh đẹp này mà.”
“Lần đầu ta nhìn thấy nàng.” Hắn nói: “Nàng còn chẳng được tính là đẹp, còn xấu thì có, răng cửa thiếu mất một cái.”
Đời này ta chỉ có một đoạn thời gian sứt răng cửa thôi, đó là hồi năm tuổi, nhưng hồi ta năm tuổi rõ ràng chưa gặp qua sinh vật nào tên gọi Thái tử cả.
Ta lắc lắc cánh tay của Thái tử, bắt hắn kể lại chuyện năm xưa, vì như có phải lúc nhỏ ta từng cứu mạng hắn ở đâu đó, hoặc là lúc nhỏ ta và hắn là bạn tốt, từng hứa hẹn sau này chúng ta sẽ thành thân nọ kia, vậy nên nhiều năm trôi qua hắn vẫn ngày đêm mong nhớ vân vân.
“Nàng nghĩ nhiều rồi” hắn đỡ trán: “Ta chân chính có ấn tượng với nàng là lúc nàng mười lăm tuổi.”
Mười lăm tuổi”
Lại có chuyện gì lúc ta mười lăm tuổi?
Lần này ta càng không thể ngồi yên, bắt hắn nói ra cho bằng được, hắn bị ta làm rầy quá, chỉ cười cười sờ đầu ta mà nói:
“Ta có một niềm vui bất ngờ.”
“Hai ngày nữa sẽ kể hết với nàng.”
44.
Ta tỉnh lại từ giấc mộng.
Thời gian gần đây, ta luôn ngủ rất trầm, tất cả đều tại Lý Vân Chu, quãng thời gian trước tối nào cũng giày vò ta.
Tối qua từ ngoại ô về, hắn ôm lấy ta, ta không chịu nổi nữa, bèn bảo mấy ngày nay không được chạm vào ta nữa.
Sáng sớm hắn ra cửa, hôn lên trán ta một cái rồi khẽ dặn:
“Chờ ta, hôm nay ta ra ngoài, khi về sẽ mang cho nàng một thứ.”
“Nàng cứ ngủ đi.”