LƯƠNG ĐỆ NÀNG ĐỘC HƯỞNG ÂN SỦNG - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-01 20:49:25
Lượt xem: 96
38.
Lúc Thái tử trở về, người hầu kẻ hạ khắp trong cung đều cười trộm.
Mặt hắn không biểu cảm gì, trông rất bình tĩnh, một đường đi qua những tiếng cười rúc rích, lỗ tai lại đỏ muốn mệnh.
Hắn xông thẳng vào phòng ta, đóng cửa lại, chạy một mạch tới trước mặt ta, lôi ta dậy:
“Từ Minh Minh! Nàng nói gì với mẫu hậu ta thế hả!”
Ta ôm bụng: “Ôi da ôi da, đau….đau….”
Mặt hắn lập tức biến sắc: “Đau ở đâu? Có nặng lắm không? Thái y! Thái y!”
Ta kéo tay hắn đặt lên n.g.ự.c mình: “Ôi da, tim đau, tim đau….”
Hắn: “À? Vậy sao?”
“Người tới, Từ lương đệ nói nàng muốn ăn chân giò, dặn phòng bếp luộc một cái mang lên.”
“Đại ca, đại ca.” Ta nắm phắt lấy tay hắn: “Ta sai rồi, ta sai rồi, có gì từ từ nói, đừng động một tí là làm chân giò nữa mà.”
“Rốt cuộc nàng cũng nhận sai rồi hử?”
Hắn hất vạt áo, ngồi bên giường, cười khẩy:
“Vậy nàng giải thích cho ta đi.”
“Vì sao hôm nay ai gặp ta cũng hỏi bệnh trĩ của ta đã khỏi chưa hả?”
39.
Ta thiện chí đáp: “Ôi chao, cái này à, phải rồi, cũng đâu phải bệnh gì to tát, ở đâu có bệnh thì chữa ở đấy, mọi người đều quan tâm ngài thôi mà.”
“Thế hả?” Hắn đứng dậy: “Mang chân giò lên đây.”
“Đại ca, đại ca” Ta lại kéo tay hắn lại: “Chuyện…chuyện này cũng không trách ta được!”
“Nếu ta không nói m-á-u trên giường do búi trĩ của ngài loét ra, thì ngài có tin mẫu hậu sẽ lập tức kêu chục Thái y đến chữa bệnh tập thể cho ta không.”
Dường như hắn không chấp nhận: “Vậy tại sao không phải búi trĩ của nàng bị loét hả?”
Ta tạo dáng diêm dúa: “Tiên nữ như ta đây làm sao lại bị trĩ được.”
Thái tử: “....”
Hắn đứng im tại chỗ một lúc lâu, Xuân Nương lo lắng hỏi: “Lương đệ, Thái tử không bị người tức chếc rồi đó chứ?”
Ta nói chắc nịch: “Không đâu, ngươi xem lồng n.g.ự.c ngài ấy vẫn còn phập phồng, rõ là còn sống mà.”
40.
Thái tử không bị ta tức chêc, nhưng có lẽ đã bị ta tức cho ngốc luôn rồi.
Hắn nghe ta nói thế, bèn cười khen ta thật thông minh, còn hỏi lúc nhỏ vị tiên sinh nào dạy ta, bây giờ có còn khỏe mạnh không.
Ta khiêm tốn đáp: “Còn sống ạ, còn sống ạ, năm nay đã chín mươi ba rồi, chỉ là sau khi tốt nghiệp ta chưa gặp lại tiên sinh.”
Nói xong ta lại thấy buồn, sao Thái tử đoán được sau khi dạy ta tiên sinh bị một hồi bệnh nặng nhỉ?
Thái tử lại không muốn trả lời câu hỏi đó của ta.
Hắn nói với Xuân Nương: “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Theo tiếng đóng cửa cái cạch, hắn lại ngồi xuống cạnh giường.
Con ngươi thâm thúy nhìn ta không chớp.
Ta:?
Ta: “Ngài trúng gió rồi à?”
Thái tử hít sâu một hơi, lại không mắng ta ngu ngốc như mọi bữa, mà lại móc một cái bao bố nhỏ trong túi áo ra.
Vừa móc, vừa đỏ mặt.
Hắn đặt cái bao bố đó vào tay ta, nói: “Tặng cho nàng.”
Ta cầm lấy nhìn nhìn, á được lắm.
Đây chẳng phải độ điệp trong chùa sao!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/luong-de-nang-doc-huong-an-sung/chuong-8.html.]
41.
Không ngờ, Thái tử lại ác độc như thế.
Đêm qua lấy gậy đánh ta cả đêm đã đành, hôm nay còn muốn tống ta vào chùa.
Ta gả cho một nam nhân rắn rết gì thế này?
Vừa nghĩ tới đó, ta không khỏi nhắm mắt lại, lệ rơi lã chã, Thái tử có lẽ thấy ta chưa đủ thương tâm, còn tưới thêm dầu vào lửa: “Nàng khóc cái gì?”
Ta đáp: “Sao, sắp phải xuất gia rồi, ta khóc một hồi cũng phạm pháp hả?”
“Ai nói nàng phải xuất gia?”
Không phải ta xuất gia, lẽ nào là Thái tử xuất gia?
Vừa nghĩ thế ta liền nín khóc, nhưng ta vẫn có chút khó chịu, Thái tử kiểu gì thế! Ta vừa động lòng với hắn, hắn liền xuất gia, nếu ta hoàn toàn yêu hắn, chẳng lẽ hắn sẽ trực tiếp cắt cổ?
Thái tử dở khóc dở cười: “Nàng nhìn lại xem, đây không phải độ điệp!”
Vỏ bọc trên tay mở ra, bày ở trên giường.
Đây quả thật không phải độ điệp.
Ở giữa lớp vỏ bọc, là một vòng đồng tâm kết đang nằm yên ở đó.
Ta cảm giác mình được một người nhẹ nhàng ôm lấy.
Giọng của Thái tử ve vuốt bên tai: “Cái này là hôm nay ta đi gia miếu xin về đấy.”
“Nguyện được một lòng với người, bạc đầu không chia ly.”
Hắn nhìn ta, trong mắt là tình cảm dạt dào tựa biển.
Vô cùng nghiêm túc, nói từng chữ một:
“Từ Minh Minh.”
“Nàng có đồng ý cùng ta trọn đời trọn kiếp, vĩnh viễn không chia lìa?”
42.
Ta, là đầu bếp của phủ Thái tử, Phúc Thọ.
Gần đây ta cảm thấy lương đệ nhà chúng ta có hơi bất bình thường.
Từ lúc nàng ấy có thai, dường như thay đổi thành một người khác.
Lúc chưa mang thai, bữa nào ta cũng làm chân giò cho nàng ấy, làm liên tục suốt ba tháng, từ khi có thai, nàng ấy lại không ăn chân giò nữa, ngày nào cũng ăn cháo.
Quản gia ngày ngày tới chỗ ta, nhíu mày nhăn mặt: “Phải làm sao bây giờ! Lương đệ có tiểu thế tử, mà lại kén ăn như thế.”
“Nếu tiểu thế tử trong bụng lương đệ không được ăn no, bề trên trách tội, chúng ta còn sống nổi không đây!”
Vì thế ta thay đổi mọi cách làm cháo cho nàng ấy, vì như bên trong cho thêm bào ngư, thịt gà xé, trong món ăn kèm còn bỏ cả thịt sườn đã được chiên giòn rụm.
Mới đây, nàng ấy lén tới tìm ta hỏi: “Phúc Thọ này, ông có biết Thái tử thích ăn gì không?”
Ta ngẫm một lát rồi nói: “Thái tử hình như không có gì đặc biệt thích ăn hết.”
Dù sao cũng là trữ quân, sở thích của Thái tử, đương nhiên không thể dễ dàng cho người khác biết được.
Thế là nàng ấy chống má nghĩ nửa ngày, rồi hớn hở nói: “Ai da!”
“Ta biết rồi!”
Nàng ấy bảo ta dạy nàng làm Tống tẩu ngư canh, trời ơi, chọn nấu nước không được à, lại cố tình chọn cái món khó làm như thế.
Cân nhắc việc nàng đang mang thai, ta nói: “Lương đệ, không bằng để ta làm cho người đi.”
Nàng ấy cười tủm tỉm bật ra hai chữ: “Không được.”
Ta chưa bao giờ phát hiện lương đệ là thiên tài về trù nghệ đó.
Cả ngày trời, phòng bếp của ta vẫn chưa nổ.
Mẹ nó, toàn nhờ tổ tiên ta gánh còng lưng.
Lúc này đổi thành ta nhăn mặt nhíu mày, ta nhăn mặt nhíu mày bảo nàng: “Lương đệ, coi như ta xin người, không bằng chúng ta đừng làm nữa ha? Nô tài làm sẵn cho người không được sao?”