Lựa Chọn Của Phu Quân - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-10-15 15:12:07
Lượt xem: 260
Ngày về kinh, ta liền đem ngọn nguồn sự việc bị bắt nói cho phụ mẫu.
Ta biết, thanh danh của ta có thể đã xem như bị hủy, nhưng phụ mẫu chỉ có một mình ta, bọn họ không quan tâm thanh danh, chỉ đau lòng vì ta chịu khổ.
Phụ thân ta tức giận đến đỏ mắt, nhưng vẫn cố nén hỏi ta nghĩ như thế nào.
Ông cùng nương đều biết, ta thích Ngụy Cảnh biết bao nhiêu.
Ta cúi đầu suy nghĩ một lúc:
“Phụ thân, con muốn hòa ly.”
Từ mười ba tuổi đến mười chín tuổi, ta tựa như một con thiêu thân ngây thơ vô tri, mưu toan bổ nhào tới ngọn lửa có tên Ngụy Cảnh.
Cuối cùng đổi lấy, chính là bản thân mình bị thiêu sống.
Cuối cùng ta cũng hiểu được sự ngu ngốc của mình.
Phụ thân thở phào nhẹ nhõm:
“Hôn sự này là Hoàng Thượng ban hôn, hiện giờ dù là hòa ly, cũng nên dâng tấu chương xin chỉ thị của Hoàng Thượng.”
Hoàng thượng tính ra là biểu ca của cha ta, cha ta từ nhỏ đã làm bạn đọc cho Hoàng thượng, ở chỗ Hoàng thượng coi như có vài phần mặt mũi.
Ngày hôm đó ông liền vội vã dẫn ta vào cung.
Chuyện Ngụy Cảnh lựa chọn quả tẩu mà buông bỏ ta đã lan truyền khắp cả kinh thành, nhưng là cũng có người khen ngợi hắn hữu tình hữu nghĩa, tình nguyện vứt bỏ thê tử của mình cũng muốn bảo vệ thê tử của huynh trưởng mất sớm.
Hoàng thượng ngay từ đầu còn muốn nói Ngụy Cảnh cũng là thân bất do kỷ.
Ta quỳ trên mặt đất đem ngọn nguồn nói rõ ràng:
"Thánh Thượng có điều không biết, Ngụy Cảnh cứu quả tẩu, kì thực là bởi vì bọn họ sớm có tư tình."
“Hắn cưới thần nữ bất quá là vì che dấu sự bất luân cùng quả tẩu! "Ta ngẩng đầu," Việc này trên dưới Ngụy gia ai ai cũng biết, chỉ là giấu diếm rất chặt, chưa từng truyền ra ngoài.”
Ta đem chuyện hình xăm ở n.g.ự.c Ngụy Cảnh nói ra, cũng lại đem chuyện lúc trước hắn viết thư nhà đều giao cho Hoàng Thượng.
Hoàng thượng nhíu mày, xem xong từng bức thư nhà viết đầy cho tẩu tẩu, lập tức giận tím mặt!
"Lúc trước nhìn xem Ngụy Cảnh là một thanh niên tài tuấn, còn muốn nước phù sa không chảy ngoại nhân điền, để lại cho con nhà mình cũng là tốt."
"Không nghĩ tới hắn lại như thế, như thế --" Hoàng thượng đập mạnh bàn.
“Xấu xa không chịu nổi, quả thực trái với luân thường nhân loại!”
Trước kia ta luôn muốn bảo vệ Ngụy Cảnh, bảo vệ Ngụy gia thanh danh, bởi vậy dù cho nhận hết ủy khuất, chuyện này ta ai cũng chưa nói.
Nhưng hôm nay, không cần.
Hoàng thượng lúc này liền hứa hẹn ta cùng Ngụy Cảnh hòa ly.
Một khắc đi ra ngoài cửa cung, ta ngẩng đầu.
Mặt trời rất đẹp, vẩy lên người ấm áp.
Ta đã từng cho rằng, ta không thể rời khỏi Ngụy Cảnh.
Nhưng bây giờ ta chỉ cảm thấy cả người như trút được gánh nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lua-chon-cua-phu-quan/chuong-15.html.]
Bảy năm yêu say đắm.
Bảy năm hoang mang.
Yêu cũng được, hận cũng được.
Đều vào giờ khắc này, hoàn toàn tiêu tán.
Buổi tối hôm đó khi ta ngủ, đột nhiên phát hiện bên ngoài yên tĩnh đến có chút khác thường.
Ta gọi một tiếng:
“Lục Châu?”
Không có nha hoàn nào hồi đáp ta.
Ta xoay người muốn xuống giường, bên giường lại đột nhiên ngồi xuống một người.
Ta hoảng sợ kinh hồn, muốn kêu lại bị che miệng lại!
Ta mở to mắt, phát hiện người nọ cư nhiên là Ngụy Cảnh.
Ta một lần cho rằng hắn bởi vì ta đem chuyện xấu của hắn nói ra muốn tới g.i.ế.c ta, nhưng Ngụy Cảnh lại chỉ là nhìn chăm chú vào ta, trong mắt có rất nhiều cảm xúc ta xem không hiểu.
“A Uyển, "Hắn khàn khàn nói," Nàng cứ muốn hòa ly với ta như vậy.”
Ta nổi giận trong lòng: "Bất Hòa Ly lại nhìn ngươi cùng tẩu tẩu tốt của ngươi cẩu thả sao, các ngươi quả thực gọi ta ghê tởm!"
Ngụy Cảnh nhắm mắt.
"Ta nói, về sau Cố Vọng Thư chỉ là tẩu tẩu, trước kia là ta hồ đồ, về sau ta sẽ không lại phạm lại sai lầm này."
“A Uyển, ta hối hận. "Không biết có phải ta nghe lầm hay không, thanh âm của hắn lại có một tia run rẩy.
"Trở về đi, chúng ta về sau rất tốt, nàng là thê tử duy nhất của ta, sau này ta sẽ chỉ đối tốt với nàng, ta..."
Ta ngắt lời hắn, hờ hững nói:
“Ngụy Cảnh, Lục Uyển Uyển một lòng đều là ngươi đã c.h.ế.t trên núi rồi.”
Ta đứng dậy, trong mắt hiện lên một tia ý cười oán độc.
“Ngụy Cảnh, thanh chủy thủ kia không phải ngươi tự mình đưa cho ta sao?”
“Lục Uyển Uyển mà ngươi muốn, là bị chính tay ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.”
Trên mặt Ngụy Cảnh huyết sắc từng tấc rút đi, hắn mờ mịt ngồi yên, một lát sau, lại mạnh mẽ phun ra một ngụm máu!
Ta đứng dậy, chán ghét nói:
"Đừng làm bẩn quần áo của ta.”
“Đi ra ngoài!”
Trước đây trên người Ngụy Cảnh dù là bị trầy sứt một chút, ta cũng sẽ vô cùng lo lắng khẩn trương.
Nhưng hiện tại, ta chỉ cảm thấy hết thảy của hắn đều không liên quan đến ta.
Ngụy Cảnh nhìn ta một cái, ánh mắt kia tựa hồ vô số nổi bi thương.
Nhưng cuối cùng hắn không nói gì, chỉ chật vật xoay người rời đi.