Lựa Chọn Của Phu Quân - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-10-15 15:11:39
Lượt xem: 185
11
“Tiểu thư, Ngụy tướng quân lại tới nữa.”
Nha hoàn cẩn thận cúi đầu nói.
Ta khoát tay áo: "Không thấy, đuổi hắn đi đi.”
Đêm hôm đó, Ngụy Cảnh g.i.ế.c còn lại mấy người áo đen.
Chúng ta đi dọc theo con đường Tạ Hủ Chi nói, cuối cùng cũng đến được thôn xóm đó sau khi trời sáng.
Ta ngất xỉu trong nháy mắt nhìn thấy người.
Chờ ta tỉnh lại thì đã ở trên xe ngựa trở về kinh thành.
Cố Vọng Thư đến thăm ta, lo lắng nói:
“Uyển Uyển bị nhiều phản quân bắt đi như vậy, có bị thương không?”
Cô ta nhìn ta từ trên xuống dưới.
“Bọn họ không làm tổn thương muội chứ?:
Ta biết trong lời ngoài lời của cô ta đều là đang ám chỉ nói ta mất đi trong sạch, nếu là trước kia, ta nhất định sẽ cùng ả tranh luận.
Nhưng bây giờ ta chỉ trầm mặc tựa vào xe ngựa, một chữ cũng không muốn nói.
Cuối cùng ta cũng biết Tạ Hủ Chi là ai.
Trước kia hắn không mang họ Tạ, Tạ là họ mẹ của hắn.
Hủ Chi là chữ của hắn.
Tên hắn là Vệ Cẩn.
Là người năm ấy tặng cho ta con ch.ó nhỏ, là anh trai hàng xóm ta đuổi theo anh muốn anh dẫn ta đến hội đèn lồng.
Năm ấy Vệ gia bị cấu kết hãm hại, cả nhà bị tịch thu.
Hắn bị thuộc hạ trước kia của Vệ phụ lén lút tráo đổi ra khỏi lao, vẫn luôn mai danh ẩn tích, cho đến bảy năm lật lại vụ án xử sai, Thiên gia mới biết sự tồn tại của hắn.
Vệ Cẩn cự tuyệt bồi thường là kế tục tước vị phụ thân, một tay thành lập Ngự Hình Ti, trở thành một thanh đao tiện tay nhất trong tay thiên tử.
Không trách hắn lại cứu ta.
Không trách hắn lại tặng cho ta con ch.ó nhỏ.
Trách không được...... đối với ta tốt như vậy.
Mũi ta chua xót, nhưng chúng ta chỉ là bạn chơi thời thơ ấu mà thôi, tại sao anh lại vì ta mà làm được một bước này, muốn liều mạng cứu ta.
Cố Vọng Thư còn muốn nói nữa, lại bị Ngụy Cảnh vén rèm lên cắt đứt.
Ánh mắt hắn có chút lạnh lùng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lua-chon-cua-phu-quan/chuong-14.html.]
“Tẩu tẩu, A Uyển thân thể suy yếu, cần được nghỉ ngơi.”
Sắc mặt Cố Vọng Thư có chút khó coi, Ngụy Cảnh trước kia rất ít gọi nàng là tẩu tẩu, đều gọi nàng là Vọng Thư.
Nhưng từ lần này trở về, hắn vẫn cung kính thủ lễ, chưa bao giờ vượt qua Lôi Trì một bước.
Cố Vọng Thư cắn môi dưới, gượng cười một tiếng:
“Ta cũng lo lắng cho A Uyển, muội ấy là một nữ tử yếu đuối...”
Ngụy Cảnh liền không kiên nhẫn cắt đứt lời cô.
“Nếu tẩu tẩu thật sự lo lắng, để A Uyển nghỉ ngơi thật tốt.”
Nói xong liền nói với hạ nhân bên ngoài.
“Người đâu, tẩu tẩu mệt mỏi, đưa tẩu tẩu trở về xe.”
Người phụ nữ cung kính nhưng không thể kháng cự mà dẫn Cố Vọng Thư ra ngoài, lúc gần đi ả nhìn ta một cái, trong mắt oán độc cực kỳ.
Ta biết cô hận ta, cô cùng Ngụy Cảnh tình chàng ý thiếp lâu như vậy, vốn có thể tiếp tục sống bên nhau về sau.
Lại đột nhiên có thêm một thê tử trên danh nghĩa như ta, để cho cô ta làm sao có thể không ghen ghét.
Nhưng ta đã không muốn náo loạn với nàng nữa.
Cô ta cùng Ngụy Cảnh hay Mỹ Mỹ cũng tốt, cả hai đều không liên quan cũng tốt, đều cùng ta không quan hệ.
Trong đầu ta chỉ còn lại khuôn mặt tươi cười của người đó.
Và những lời cuối cùng anh để lại cho ta.
Nước mắt ta rơi xuống.
Nha hoàn mím môi nói: "Tiểu thư, tướng quân đi rồi, bảo ta giao những thứ này cho người.”
Ta nhìn thoáng qua, không phải thứ gì quý giá, đều là một ít đồ chơi mới lạ trên đường phố.
Còn có mấy quyển sổ mới nhất vừa ra.
Những thứ này đều là ta thường ngày thích, nhưng Ngụy Cảnh mỗi lần nhìn thấy ta trên bàn mấy thứ này đều rất khinh thường.
Hắn thích chính là Cố Vọng Thư loại nữ tử thích cầm kỳ thư họa, cảm thấy ta thích những thứ này quá mức tục khí.
Nhưng bây giờ hắn lại tự tay đi chọn đưa tới.
Ta nhìn đống đồ trên bàn cười nhạt.
Ta không biết Ngụy Cảnh rốt cuộc là làm sao vậy, đổi lại trước kia, ta nhất định sẽ vui mừng đến phát điên.
Nhưng bây giờ, ta chỉ cảm thấy chán ghét.
Ta giơ tay lên.
Đem đồ vật đốt đi.