Không Yêu Hoàng Thượng Giữ Bình An - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-11-04 21:36:02
Lượt xem: 71
24
Su khi Thục phi được giải trừ cấm túc, luôn lấy lý do thân thể không khỏe để chậm chạp không đến thỉnh an Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu cũng vui vẻ thoải mái.
Chỉ là mỗi lần ta đến thỉnh an, Hoàng Hậu luôn tỏ vẻ không vui.
“Dạo này muội muội làm lung lay lòng người không ít.” Nàng ta mỉm cười nhè nhẹ nhưng trong mắt chỉ toàn là băng lạnh.
“Thần thiếp chỉ là cảm thấy thú vị, ham vui mà thôi.”
“Đừng quên thân phận của mình là được.”
Rời khỏi Thanh Ninh Cung, ta vẫn đi qua các cung, thăm viếng các nương nương, hiện tại khu vườn nhỏ trông thật sinh động.
Ban đầu, ta còn có chút lo ngại rằng các nương nương đang dưỡng bệnh sẽ coi thường việc trồng rau này.
Không ngờ, giống như đã đánh thức một tiềm năng nào đó, ai nấy đều trở thành những người trồng rau khéo léo. Tuy phần lớn công việc vẫn do cung nhân phụ trách nhưng lúc thu hoạch thì mọi người lại vô cùng tích cực.
Thậm chí, nếu biết cung nào sắp có quả chín, còn có người mang ghế nhỏ đến ngồi chờ hái.
Rất nhanh, chuyện phi tần trong cung trồng rau quả đã lan đến tai các phu nhân trong kinh thành.
Gần như chỉ qua một đêm, việc trồng rau quả trong sân nhà mình lại trở thành một kiểu phong nhã, thanh tao.
Cho đến khi một đợt đại hạn hiếm thấy xảy ra, khiến cả Trung Nguyên gần như rơi vào tình cảnh khốn cùng.
Trong cung, nhờ vài tháng qua đã giảm bớt mua sắm rau quả mà tiết kiệm được một khoản không nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-yeu-hoang-thuong-giu-binh-an/chuong-26.html.]
Ban đầu Hoàng Thượng cũng không để ý lắm nhưng trước tình cảnh tai họa hiện nay, hắn mới chợt nhận ra rằng khoản tiền tiết kiệm được có thể mua thêm không ít lương thực để cứu trợ vùng thiên tai.
Ngay cả khi quyên tiền trong kinh thành, các quý phụ vốn dĩ không hề muốn hợp tác nay lại sẵn lòng đóng góp không ít tài sản.
Ta cho người dò hỏi thì mới biết rằng, từ khi các phu nhân trong kinh bắt đầu trồng rau quả trong sân nhà mình, bọn họ mới hiểu rằng để trồng ra một cây rau thật sự không dễ dàng. Đối diện với tai họa, trong lòng bọn họ cũng nảy sinh không ít sự đồng cảm.
Khi đại tai họa có phần thuyên giảm, Hoàng Thượng liền không chờ được mà đến Nhụy Họa Hiên, vui mừng kể ta nghe rằng sở thích trồng rau của ta đã giúp hắn quyên góp được một khoản tiền khổng lồ.
Nhưng chỉ có ta mới biết, đây là ván cờ mà ta đã bày ra ngay từ đầu.
Có lẽ còn rất nhiều cách để giảm bớt thiệt hại do thiên tai gây ra nhưng ta chỉ là một hậu phi, tự tiện tham gia vào chính sự thì chỉ có con đường mất mạng.
Điều duy nhất ta có thể làm lúc này là nép mình trong lòng n.g.ự.c hắn: “Có một Hoàng Thượng tận tâm vì bá tánh như ngài, chính là phúc phần của trăm họ.”
Dù đến nay ta vẫn chưa có con, ta vẫn được Hoàng Thượng phong làm Đức phi.
Dẫu có người bất mãn nhưng hiện giờ ta là người được sủng ái nhất hậu cung, đến cả Thục phi khi gặp ta cũng phải nhường lễ ba phần.
Không ai dám làm hại ta dù chỉ một chút.
Cuối cùng lời vàng ý ngọc của Hoàng Thượng đã truyền rằng ta có khí vận hưng quốc.
Ngay cả Hoàng Hậu cũng chưa từng được ban ân sủng này.
Dẫu trong triều đôi khi có tiếng oán trách nhưng hành động vô tư của ta đã thực sự mang lại rất nhiều khoản cứu trợ cho nạn dân.
Sau lễ sách phong của ta, khi đến tạ ơn Hoàng Hậu, nàng ta lấy lý do thân thể nặng nề không được khỏe để cho ta lui về.
Đó vốn là cơ hội cuối cùng nàng ta có thể nhận đại lễ của ta.