Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Yêu Hoàng Thượng Giữ Bình An - Chương 25

Cập nhật lúc: 2024-11-04 21:35:42
Lượt xem: 65

Không phải chỉ vì ngày mai Hoàng Thượng tới, mà còn vì Vương Hi Trừng lại dám mạo hiểm báo cho ta chuyện này.

 

Nếu nàng ấy không biết chén thuốc có vấn đề, chắc chắn sẽ không làm thế!

 

Lúc đó, ta thực sự kinh sợ.

 

Nhưng hiện tại không phải lúc để hoảng loạn.

 

Hoàng Thượng muốn kiểm tra chén thuốc, chắc chắn đã nhìn ra manh mối từ phương thuốc trước đó.

 

Ta chỉ cần ngoan ngoãn sắc thuốc theo đúng phương thuốc đó, không động vào thuốc tránh thai là được.

 

Nếu không phải nàng ấy đã báo trước, hôm nay sợ rằng sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

 

Vừa rồi khi đối mặt với Hoàng Thượng, ta cũng không hoảng loạn đến thế nhưng giờ đây lại cảm thấy áy náy bất an, không dám nhìn nàng ấy.

 

“Trừng Nhi, nghe ta nói, ta có suy tính của riêng mình, chỉ là hiện tại không biết nên nói thế nào với muội.”

 

“Ta…”

 

Ta đang suy nghĩ có nên nói cho nàng ấy biết chuyện tử quý mẫu tử hay không nhưng với tính cách của nàng ấy, biết rồi nhất định sẽ kinh hồn bạt vía.

 

“Tỷ tỷ!” Vương Hi Trừng nhặt một viên mứt hoa quả trên đĩa bỏ vào miệng, rồi mới nói tiếp: “Tỷ tỷ không cần giải thích.”

 

“Tỷ tỷ hiểu y lý, lại quen thuộc dược liệu, ghi chép đơn thuốc chắc chắn là không sai.”

 

“Lúc đó ta lo sợ có người sẽ dựa vào phương thuốc gây chuyện, nên cố ý mang phương thuốc cho một vị trưởng bối trong nhà nhờ xem xét kỹ.”

 

“Qua vài ngày, nhận được tin báo, trong thư nói có một lang trung nổi danh giang hồ đã xem qua, nói phương thuốc không có vấn đề gì, chỉ là nếu dùng riêng từng vị dược trong đó, thì có…” Vương Hi Trừng dừng lại, cẩn thận nhìn ta: “Có công dụng tránh thai. Chỉ là dược tính thấp, mỗi bảy ngày cần uống một liều.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-yeu-hoang-thuong-giu-binh-an/chuong-25.html.]

 

 

“Vậy sao muội vẫn...”

 

Trong lòng ta bỗng dưng nhói lên, nàng ấy đã biết từ lâu nhưng vẫn phối hợp với ta, chưa từng hỏi ta một câu.

 

Với tính cách của nàng ấy, có lẽ đã rất muốn hỏi ta.

 

“Tuy rằng sau khi tỷ tỷ vào cung đã thay đổi nhiều nhưng đối với Trừng Nhi lại còn tốt hơn cả lúc trước. Trừng Nhi là kẻ vô năng, chỉ dựa vào tỷ tỷ mới miễn cưỡng đứng vững trong hậu cung, làm cho phụ thân ở triều đình cũng được tin tưởng thêm máy phần.

 

“Tỷ tỷ làm vậy nhất định có lý do, huống chi Thục phi nương nương cùng Chiêu nghi tỷ tỷ liên tiếp gặp chuyện, nếu ta thực sự có thai, cũng sợ không giữ được. Không có lý do gì lại phải chịu tội.”

 

“Tỷ tỷ, Trừng Nhi sẽ không nói lung tung.”

 

Nàng ấy kéo tay áo ta, nhìn ta khẩn thiết: “Hôm qua Hoàng Thượng đến hỏi ta thường uống thuốc khi nào. Ta thấy lo lắng, mới nghĩ phải nói cho tỷ tỷ.”

 

“Tuyệt đối không phải Trừng Nhi muốn gây khó dễ.”

 

Ta thực sự bị nàng ấy làm cho xúc động muốn khóc.

 

Sao trong lời nàng ấy nói, lại thành ra giống như nàng ấy làm gì sai trái?

 

Rõ ràng là ta giấu giếm nàng ấy, làm tổn thương thân thể nàng ấy, thế nhưng nàng ấy chẳng những không trách ta, còn lo sợ ta phiền lòng.

 

Sao nàng ấy lại ngốc như vậy?

 

Một người như nàng ấy ở trong hậu cung, sớm muộn gì cũng bị ăn tươi nuốt sống, đâu còn mạng mà sống sót.

 

Ta không biết nên cười hay nên khóc, lại chọn một viên mứt hoa quả trên đĩa đặt vào lòng bàn tay nàng: “Có tỷ tỷ ở đây, nhất định sẽ bảo vệ muội chu toàn.”

Loading...