KHỞI NGHĨA Ở CĂN TIN - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-10-09 23:21:27
Lượt xem: 357
2
Những đứa ở nội trú hoặc ra ngoài ăn, hoặc nhờ bạn học đi về mang đồ ăn về.
Sau đó, nhà trường lấy lý do vệ sinh thực phẩm, đuổi hết các hàng quán trước cổng trường, rồi bắt đầu lục soát túi của các học sinh đi về, thấy đồ ăn là tịch thu ngay.
Chúng tôi bị ép ăn mì gói suốt nửa tháng trời.
Kết quả là chỉ cần ngửi thấy mùi mì gói, ai nấy đều buồn nôn.
…
Nơi nào có áp bức, nơi đó có phản kháng.
Một đêm nọ, tôi đói đến mức dạ dày trào ngược, miệng đắng chát.
Lăn qua lăn lại trên giường mà không thể ngủ.
Trong đầu toàn là cơm chiên nấm và thịt heo.
Cắn đến mức nước miếng chảy đầy gối.
Cuối cùng tôi nghĩ, c//hế//t đói thì sao chứ? Người có thể c//hế//t vì buồn tiểu sao?
Tôi gọi mấy đứa bạn dậy, hỏi chúng nó muốn c//hế//t đói hay c//hế//t no.
Kết quả là đứa nào cũng thức cả, đứa nào cũng sẵn sàng.
Vậy là chúng tôi quyết định ba đứa ở lại phòng để đối phó kiểm tra, ba đứa lén ra ngoài mua đồ ăn.
Hơn mười một giờ đêm, tôi và hai đứa bạn lén trèo tường ra ngoài, đi đến phố ăn vặt.
Trước đây, khu này đầy các hàng quán, nhưng giờ đã bị dẹp sạch.
Một đứa bạn ngồi xổm giữa con phố trống vắng, cầm túi nhựa hít lấy hít để, nói rằng vẫn còn mùi bún huyết vịt, rồi hỏi chúng tôi có muốn hít chung không.
Đứa khác thì nhìn chằm chằm vào thùng rác, mắt sáng rực.
Đến mức mèo hoang còn tưởng nó gặp phải đối thủ.
Chúng tôi không còn cách nào khác, tiếp tục đi tìm, hy vọng gặp được một quán chưa đóng cửa.
Kết quả là giữa đường, chúng tôi gặp phải thầy chủ nhiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khoi-nghia-o-can-tin-yjwd/chuong-2.html.]
Thầy tưởng chúng tôi trốn ra ngoài chơi game.
Thầy kéo chúng tôi vào rừng cây và bảo chúng tôi quay lại ký túc xá ngay.
Để giải thích thêm, trường chúng tôi quản lý rất nghiêm ngặt, học sinh nội trú chỉ được về nhà mỗi tháng một lần. Trường nằm ở nơi hẻo lánh, xung quanh ít nhà dân. Bảo vệ trực 24/24, nếu bắt được học sinh ra ngoài chơi game, sẽ bị đuổi học ngay.
Trường học giống như một nhà tù, hiệu trưởng là vua tối cao ở đó.
Tôi nói: “Thầy à, thầy nhầm rồi, chúng em đói quá, chỉ muốn ra ngoài kiếm chút gì ăn thôi.”
Thầy chủ nhiệm có vẻ sững sờ, cho đến khi tôi không đứng vững, ngã ngồi xuống đất.
—-------
Vì vậy, thầy chủ nhiệm dẫn chúng tôi về nhà thầy.
Cô giáo vẫn chưa ngủ, đang chuẩn bị một bát mì cho thầy làm bữa ăn khuya.
Thầy ra hiệu cho chúng tôi ăn.
Không đùa đâu, một bát mì ăn sạch trong ba giây.
Mì trơn tuột trôi xuống, nước nóng đến mức rát cả cổ họng.
Làm cho cổ họng không kịp phản ứng, dạ dày bỏng rát biểu tình, đẩy ngược lên miệng, cuối cùng não phải ra lệnh gấp để nuốt ngược lại.
Thầy chủ nhiệm vừa cởi áo ra thì chúng tôi đã ăn xong.
Chữ “ăn” còn chưa dứt khỏi miệng thầy thì đã hết sạch rồi.
Ba cặp mắt nhìn chằm chằm cô giáo.
Cô giáo bật cười rồi đi vào bếp bật bếp ga.
Cô nấu món nào, chúng tôi ăn món đó.
Đũa và bát như đấu nhau, đĩa thì l.i.ế.m sạch khỏi cần rửa.
Trong lúc ấy, thầy chủ nhiệm xắn tay áo vào bếp nấu cùng.
Cuối cùng, chúng tôi ăn no căng cả bụng.