KHỞI NGHĨA Ở CĂN TIN - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-10-09 23:20:22
Lượt xem: 1,075
1
Thức ăn ở căng tin trường tôi và phân (shit) chỉ khác nhau ở chỗ phải trả tiền.
Nếu bạn vứt nó cho chó ăn, chó sẽ nói “Có thể g//iết ta nhưng không thể sỉ nhục ta như vậy, thà c//hế//t giữ danh dự chứ không chịu ô nhục.”
Nhưng cái thứ mà chó không ăn, lại cho chúng tôi ăn.
Những viên thịt tròn toàn mỡ bán với giá tám tệ một viên.
Đùi gà đông lạnh có tuổi thọ ngang với bà cố của tôi, nếu tôi không cúi đầu ba lần trước khi ăn, chắc sẽ bị chửi là không biết kính già yêu trẻ.
Nếu lấy đùi gà này nấu chung với trứng gà, không chừng con gà bà cố và cháu chắt của nó sẽ đoàn tụ trong nồi, tám đời chung sống.
Thịt kho tàu được làm từ… núm v.ú heo.
Không ngờ tôi đã cai sữa mười mấy năm rồi, mà vẫn tìm lại được ký ức tuổi thơ từ thân heo.
Tôi là người không kén ăn, hồi nhỏ mẹ tôi đi công tác, bố tôi mang về một túi cám lợn, lừa tôi là yến mạch nhập khẩu.
Tôi vui vẻ ăn hơn nửa tháng mà không một lời phàn nàn.
Nhắc lại chuyện này không phải để chứng minh bố tôi không coi tôi là con người, mà là để nói rằng khả năng chịu đựng của tôi còn tốt hơn lợn.
Nhưng những món như dưa chuột xào bánh quẩy, thanh long nấu trứng bắc thảo, thì đưa cho lợn, lợn cũng sẽ nổi loạn.
Ban đầu, tôi tưởng các đầu bếp ở căng tin muốn trở thành nhà giả kim.
Kết quả là họ như những ông mai bà mối mắc dịch, cứ loạn ghép đôi các nguyên liệu.
Sau này mới biết, những món ăn này đều là đồ phế phẩm sắp hết hạn từ nhà máy thực phẩm bên cạnh.
Một nồi lẩu hỗn độn, mạnh sống yếu c//hế//t, chọn lọc tự nhiên, đó là nguyên tắc của căng tin.
Bạn hỏi sao tôi biết?
Haha, tôi từng ăn phải nhãn mác.
Nói thêm về món canh miễn phí ở mỗi căng tin.
Trên bảng đen ghi rằng hôm nay có cung cấp canh trứng rong biển.
Nhưng nhìn vào nồi thì… nó ở đâu? Ở đâu cơ?
Hoàn toàn chỉ là vực thẳm tối tăm.
Có lẽ kỹ thuật nấu canh này được lấy từ một công ty mì ăn liền nào đó.
Một quả trứng dùng cho ba thế hệ, người đã đi rồi nhưng trứng vẫn còn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khoi-nghia-o-can-tin-yjwd/chuong-1.html.]
Hiếm lắm mới thấy một mẩu rong biển trôi lạc trong góc.
Vớt lên nhìn kỹ.
Haha, đó là… tóc.
Đôi lúc, tôi cũng nghĩ chắc nhà trường có lý do gì đó khi làm như vậy.
Chẳng hạn, bây giờ tôi có thể phân biệt các loại dị vật trong rau chỉ bằng cảm giác trong miệng.
Mềm mềm là sâu, cứng hơn một chút là dây thép.
Có lần tôi ăn phải một thứ không mềm không cứng, bề mặt sần sùi.
Nhổ ra và cùng bạn nghiên cứu.
Có thể đó là vỏ đậu, có thể là hạt cơm mốc, hoặc cũng có thể là trứng gián.
Tự học sinh vật, học qua thức ăn.
Bầu không khí học thuật rất đậm đà.
Nếu tôi sinh ra vài trăm năm trước, chắc chắn tôi đã là đồng nghiệp của Fabre, tác giả của “Cuốn sách về côn trùng”.
Làm gì có chuyện Fabre được nhắc đến chứ?
—---------
Không phải là chúng tôi chưa từng đưa ra ý kiến.
Nhưng người phụ trách căng tin là người thân của hiệu trưởng.
Những lá thư khiếu nại chất đống trong hộp ý kiến như tuyết rơi.
Cuối cùng, hiệu trưởng phải thực hiện hai thay đổi.
Trước tiên, khóa hộp ý kiến lại, chặn đường đóng góp chính trực.
Sau đó, đứng trên sân khấu diễn thuyết, khuyến khích tinh thần chịu khổ.
Ông nói chúng tôi đến trường để chịu khổ, không phải để hưởng thụ.
Những đứa trẻ bây giờ đều được nuông chiều quá mức, thời kỳ mới thành lập nước Trung Quốc, biết bao nhiêu người chỉ ăn bánh bao với dưa muối mà vẫn đỗ đại học.
Chịu khổ trong cái khổ, mới có thể trở thành người đứng trên người khác!
Không đối phó được, chúng tôi bắt đầu né tránh.