KẾ HOẠCH BÁO THÙ - 9
Cập nhật lúc: 2024-10-28 12:27:58
Lượt xem: 640
10
Nói xong những lời mạnh mẽ đó, tôi quay lưng bỏ đi. Nhưng tôi biết rằng Diệp Cảnh Hòa không thể chia tay với tôi.
Trong ba năm chúng tôi bên nhau, hắn sẽ gọi tên tôi trong giấc mơ và ôm tôi trước khi đi ngủ. Bây giờ hắn là kẻ có kết cục thảm hại bởi tình yêu dưới tay tôi.
Quả nhiên, Diệp Cảnh Hòa đã đuổi theo tôi ra ngoài, hắn đã nắm lấy tay tôi.
Tôi uất ức nói: "Buông tôi ra! Anh có nghe không? Tôi thấy ghê tởm lắm. Mẹ anh đã sỉ nhục tôi như vậy, anh cho rằng tôi thật không có tự trọng, muốn làm người tình của anh mãi sao?"
“Bình tĩnh nào.” Diệp Cảnh Hòa ôm chặt lấy tôi, không ngừng hôn má tôi: “Trần Ngư, thừa nhận đi, em đã yêu anh từ lâu rồi, chỉ là em hận mẹ anh, cho nên em mới không chịu thừa nhận.”
Tôi càng khóc to hơn và lắc đầu nói: "Không có! Tôi g..hét anh! Tôi hận các người!"
Diệp Cảnh Hòa nhìn chằm chằm vào mắt tôi và hỏi tôi, "Vậy tại sao em lại đăng ký nghiên cứu sinh ở đó sau khi em biết anh sẽ đến Mỹ?"
Tôi thẳng thừng nói: "Tôi cũng muốn đi du học. Tôi muốn có một tương lai tốt đẹp. Có gì sai sao?"
Diệp Cảnh Hòa lấy sổ hộ khẩu trong túi xách của tôi ra: "Vậy cái này thì sao? Có chuyện gì sao?"
Tôi cúi đầu, cứ khóc chứ không nói gì.
Diệp Cảnh Hòa đã gọi cho tôi ngày hôm qua và yêu cầu tôi mang theo sổ hộ khẩu của mình.
Tất nhiên là tôi đoán được ý định của anh ta.
“Trần Ngư, chúng ta làm rõ một chuyện đi.” Diệp Cảnh Hòa giữ tôi lại, kéo lên xe.
Anh ta luôn nắm tay tôi, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Khi anh quen em, em giống như cái bóng của Tần Dự, luôn nhẹ nhàng điềm tĩnh đi theo cậu ta, đáp ứng mọi yêu cầu của cậu ta, anh có chút coi thường em. Ngày tháng trôi qua, anh vô tình phát hiện anh vẫn luôn đuổi theo hình bóng của em."
"Trong phòng bếp mất điện, em nhào tới hôn anh, anh không đẩy em ra. Lúc đó anh mới phát hiện ra mình đã yêu em rồi. Sau này, em và Tần Dự cứ dây dưa như vậy, anh ở bên cạnh nhìn, trong lòng vừa phiền vừa đau khổ. Khoảng thời gian đó, trong lòng anh rất loạn, có một số chuyện không thấy rõ ràng."
Khi Diệp Cảnh Hòa nói điều này, anh ta đã im lặng một lúc lâu.
Tôi ngước lên nhìn anh ta và chậm rãi lau nước mắt trên mặt, lớp ngụy trang mong manh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-hoach-bao-thu/9.html.]
"Anh đã sớm phát hiện, tôi căn bản không thích Tần Dự, chỉ là cố ý dây dưa bên cạnh anh ta, lợi dụng anh và Tần Dự để trả thù Ninh Ninh, phải không?" Tôi ném một viên bạc hà vào miệng, thay Diệp Cảnh Hòa nói xong những lời kế tiếp.
11
Diệp Cảnh Hòa muốn đưa tôi đến Cục Dân chính để lấy giấy đăng ký kết hôn.
Đáng tiếc là anh ta đã không đạt được điều mình muốn và chúng tôi đã không thể đến Cục Dân chính một cách thuận lợi.
Trên đường đến Cục Dân chính, một chiếc SUV lao vào chúng tôi.
Xe chúng tôi bị lật tại chỗ.
Chiếc xe va vào ghế lái, như muốn g..iết c..hết những người bên trong.
Tôi đang ngồi ở ghế phụ, được bao quanh bởi túi khí, tôi nghe được âm thanh từ bên ngoài, tôi đã hoàn toàn yên tâm.
Ninh Ninh, cô rốt cuộc vẫn là không thể kiềm chế được chứ gì?
Mới nửa tiếng trước, tôi lần lượt gửi tin nhắn cho Ninh Ninh và Tần Dự.
Tôi nói với Ninh Ninh: [Ninh Ninh, cô còn nhớ vụ đụng xe năm đó của cô không? Người mà cô đ.â.m c..hết là mẹ tôi. Tôi đã từng bất lực khi trả thù cô, nhưng nửa giờ sau, tôi sẽ trở thành vợ của Diệp Cảnh Hòa, người trong lòng hắn là tôi, người hắn yêu là tôi, người hắn cưới là tôi. Chừng nào tôi còn sống, chừng đó tôi vẫn sẽ làm cho cô khốn khổ. Tôi muốn cô mất tất cả mọi thứ cô có, từ bây giờ, từng chút một!]
Tôi lại gửi cho Tần Dự một bức ảnh sổ nhật ký của mình: [Tần Dự, từ cấp ba em đã thích anh rồi. Nhưng em luôn mặc cảm nên không dám nói với anh. Hôm nay cuối cùng em cũng có dũng khí để nói ra, bởi vì em sắp kết hôn với Diệp Cảnh Hòa. Em đã yêu anh, em không hối hận. Chúc mừng anh đã đính hôn với Ninh Ninh, điều ước của anh đã thành hiện thực. Ngoài ra, thực sự có một bí mật mà em chưa nói với anh suốt thời gian qua, dưới hồ bơi của nhà họ Diệp, người đã cứu anh là em. Đứa trẻ ngốc nghếch không biết bơi sau này lại làm rể nhà người khác!]
...
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện và nghe thấy tiếng cãi vã ở hành lang.
Ninh Ninh suy sụp khóc lớn: "Dì, con sai rồi, con thật sự sai rồi! Con còn tưởng rằng Trần Ngư đang ngồi ở ghế lái! Con chưa từng nghĩ tới lại làm tổn thương anh Cảnh Hòa! Xin thứ lỗi cho con!"
Qua khe cửa, tôi nhìn thấy cô con gái nhà họ Ninh kiêu hãnh năm xưa, khiêm nhường quỳ trên mặt đất, khóc lóc van xin. Đầu tóc rối bù, lớp trang điểm lem nhem trên mặt và cô ta đang khóc một cách lo lắng.
Với giọng điệu khẩn trương, càng nói càng kích động: "Đều là lỗi của Trần Ngư!"
Cô ta nói rất đúng, một nửa hành động đ..iên rồ của Ninh Ninh hôm nay là do tôi ép buộc.