KẾ HOẠCH BÁO THÙ - 10 (END)
Cập nhật lúc: 2024-10-28 12:28:12
Lượt xem: 952
Kể từ khi tôi biết Ninh Ninh có tiền sử trầm cảm, tôi biết rằng sớm muộn gì cô ta cũng sẽ phát đ..iên vì tôi.
Trong ba năm qua, mỗi bữa ăn tôi nấu không phải là không có gì. Một lượng thuốc cực kỳ nhỏ, cùng với một số kích thích bằng lời nói, cũng đủ để kích động trái tim mong manh của cô ta.
"Đủ rồi! Câm miệng!" Bà Diệp tức giận nói: "Nếu không phải cô xinh đẹp nhất trong đám con gái nhà họ Ninh, lại có quan hệ tốt với Cảnh Hòa và Tần Dự, cô tưởng rằng lúc đó tôi sẽ đến giúp cô giải quyết chuyện kia sao?”
Bà Diệp đẩy Ninh Ninh ra trong sự ghê tởm và khó chịu, sải bước về phía phòng bệnh.
Sau khi ra ngoài, tôi cười nhẹ nói: "Thật đáng tiếc, Ninh Ninh, cô không đ.â.m c..hết Diệp Cảnh Hòa, nếu hắn c..hết, cô phải đền mạng. Tính mạng của mẹ tôi là bảo mẫu không quan trọng, còn Diệp Cảnh Hoà thì rất quý giá."
Từ một hướng khác, y tá đẩy Diệp Cảnh Hòa tới.
Hắn đang nằm trên giường, đã tỉnh và nghe rõ ràng những gì tôi vừa nói. Tôi không đi gặp hắn, tôi lặng lẽ nhìn Ninh Ninh phát đ..iên.
Ninh Ninh đột nhiên hiểu ra, kinh ngạc nhìn tôi: "Là cô. . . Là cô! Nhiều năm như vậy, cô ở bên cạnh ba người chúng tôi chỉ là vì báo thù cho mẹ của cô! Trần Ngư, cô sâu tâm quá!"
“Cô Ninh à, lần này cô không có cơ hội trốn ra nước ngoài.” Tôi cúi người túm tóc cô ta, nhìn chằm chằm cô ta gằn từng chữ: “Ở trong tù, cô sẽ ngày đêm nhớ đến tôi.”
"Aaaaa! Tôi g..iết cô!" Ninh Ninh bị tôi kích thích đến phát đ..iên, nhảy dựng lên muốn đánh tôi.
Liếc mắt thấy Tần Dự xuất hiện, tôi đem con d.a.o gọt hoa quả trong túi nhét vào tay Ninh Ninh.
Cô ta vốn đã bị hận thù làm cho mù quáng, lúc Tần Dự chạy tới kéo, Ninh Ninh cũng không thèm nhìn anh ta, vô thức vung con d.a.o gọt trái cây trong tay ra, đ.â.m vào bụng Tần Dự.
“Trần Ngư, né ra!” Tần Dự tái nhợt vì đau, nhưng hắn vẫn đi tới bảo vệ tôi.
Ở bên cạnh, Diệp Cảnh Hòa đã xem từ đầu đến cuối vở kịch do tôi đạo diễn và làm diễn viên.
Ninh Ninh nhìn vết m..áu trên tay, cả người run lên. Các nhân viên y tế chạy đến khống chế Ninh Ninh. Tần Dự ngất đi, được khiêng vào phòng mổ.
Tôi đứng trong phòng tắm, cẩn thận rửa sạch vết m..áu trên tay. Tôi soi gương và nhìn những vết trầy xước trên mặt mình.
Bị một tai nạn xe hơi tồi tệ như vậy, tôi chỉ bị trầy xước vài chỗ.
“Mẹ, mẹ đang bảo vệ con đấy à?” Tôi thì thầm, nhìn chằm chằm vào mình trong gương.
12
Ninh Ninh bị kết án nặng, cô ta sẽ phải ngồi tù phần đời còn lại.
Mặc dù Tần Dự chảy rất nhiều m..áu, nhưng cũng không bị thương nặng.
Sau khi nhìn thấy tôi, anh ta đỏ mắt hỏi tôi: “Trần Ngư, em đã thích anh nhiều năm như vậy sao?”
Tôi không nói gì, chỉ không nhịn được cười.
Tần Dự cố nén cảm xúc hỏi tôi: "Em cười cái gì?"
"Tôi nghĩ rằng anh thật hài hước."
Tôi đi tới, giúp anh ta chỉnh lại cổ áo, thở dài nói: "Tần Dự, sau này đừng sống như một thằng ng..ốc, tỉnh táo chút đi, mấy năm nay anh coi tôi như bảo mẫu, có việc thì nghĩ tới tôi, không có việc thì thương nhớ Ninh Ninh. Cứ như vậy còn tin tưởng vào việc tôi thật sự thích anh à? Tôi không phải là kẻ thích tự ngược, nhưng anh là kẻ ng..u ng..ốc thật."
Tần Dự nghe vậy thì sửng sốt, có lẽ anh ta không ngờ rằng dưới lớp mặt nạ mềm mại trầm lặng, tôi lại có một khuôn mặt như vậy.
Tôi thấy vẻ mặt của anh ta có chút đáng thương, không khỏi nói: “Trà chanh bưởi pha cẩn thận của tôi thực ra là gói đồ ăn liền trong cửa hàng tiện lợi, còn bánh ngọt tôi tự làm, phần lớn đều là do thợ làm bánh làm hết, tôi chỉ cho vào lò thôi. Tần Dự, sự dịu dàng và quan tâm của tôi đối với anh đều là giả dối. Tỉnh lại đi, đừng mơ mộng nữa. Không có cô gái đầu óc bình thường nào lại thích cái đồ ng..ốc nghếch kiêu ngạo như vậy đâu."
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-hoach-bao-thu/10-end.html.]
Tôi đã hoàn thành một loạt các xét nghiệm trong bệnh viện và định rời đi.
Bà Diệp ngăn tôi lại.
Hôm nay bà ta không trang điểm, đôi mắt sưng đỏ, sắc mặt ảm đạm. Trong quá khứ, bà ta luôn kiêu ngạo khi đối mặt với tôi. Nhưng hôm nay, bà ta đã buông bỏ sự kiêu ngạo trước đây.
“Cô đi thăm Cảnh Hòa đi.” Bà Diệp rơm rớm nước mắt, “Tôi xin lỗi về chuyện của mẹ cô. Nhưng mấy năm nay Cảnh Hòa đối với cô rất chân thành, thậm chí nó còn không ngại cưới cô mà quay lưng lại với tôi... Nó còn gửi bằng chứng về hoạt động bất hợp pháp của tôi cho cô, để tôi không làm cô khó xử."
“Bà Diệp, bà phải chịu trách nhiệm về chuyện ngày hôm nay của con trai bà, liên quan gì đến tôi?” Tôi bình tĩnh nói: “Nghe nói bà là vợ thứ hai của ông Diệp, bà đã rất nỗ lực sinh ra Diệp Cảnh Hòa. Gia đình họ Diệp luôn đặt nhiều kỳ vọng vào Diệp Cảnh Hòa, hắn luôn là niềm tự hào của bà. Bây giờ, niềm tự hào và nỗ lực của bà trở nên vô dụng. Tương lai, cuộc sống của bà trong gia đình họ Diệp trong sẽ không ít khó khăn. Thay vì rơi nước mắt ở đây, chi bằng điều hòa thân thể, nhân lúc tuổi còn trẻ sinh thêm một đứa đi."
***
Lời mời từ một trường luật nước ngoài đã được đưa ra, hôm nay tôi sẽ lên máy bay để ra nước ngoài. Như mẹ tôi đã nói, tôi sẽ bỏ tất cả mọi thứ và học hành chăm chỉ.
Mẹ, trên thiên đàng mẹ sẽ hạnh phúc khi mẹ nhìn con phải không?
Tôi bước đến cửa thang máy và nghe thấy một giọng nói phía sau: "Trần Ngư, cô báo thù xong, về sau có thể càng vui vẻ sao?"
Tôi không ngoảnh lại, không trả lời, bước vào thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, tôi nhìn bóng mình trên tường thang máy. Cuối cùng tôi cũng dỡ bỏ được lớp mặt nạ bấy lâu nay.
Tôi mơ hồ nhớ lại một thời gian dài trước đây.
Hình như có lúc nào đó, có người hỏi tôi: "Trần Ngư, tôi thấy cô luôn không vui và buồn khổ. Khi nào thì cô mới có thể buông bỏ ưu phiền và trở nên vui vẻ?"
13
Sau nhiều năm, tôi trở về từ việc học của mình và gia nhập một công ty luật với tư cách là thành viên cấp cao.
Công ty đã chấp nhận một trường hợp tài chính và tôi đã đưa hai thành viên trong nhóm của mình đến công ty của bên kia.
Trên đường đi, họ nói về ân nhân.
"Ân nhân của chúng ta không dễ hầu hạ, nghe nói hắn tính tình không tốt."
"Ồ, không thể nào, ai đã biến hắn thành một đại gia tài chính."
"Nghe nói bảy năm trước, hắn và con trai nhà họ Tần tranh giành phụ nữ, bị xe đ.â.m nên tàn phế."
"Oa, nóng quá? Nhìn dáng vẻ tiết chế của hắn, tôi còn tưởng hắn là gay."
"Nói đến con trai nhà họ Tần ... cũng là một kẻ mất trí. Anh ta đã hẹn hò với 800 bạn gái, nhưng anh ta không kết hôn với bất kỳ ai trong số họ. Tôi nghe nói rằng tình yêu đích thực của anh ta đã bị nhà họ Diệp tống vào tù. Trong suốt những năm này, anh ta đã cố gắng tìm mọi cách đối đầu với nhà họ Diệp và tìm cách đưa người trong lòng của mình ra.”
Tôi lắng nghe những lời đàm tiếu và bất động.
Khi chúng tôi đến công ty của bên kia, mọi người đều chỉnh tề tác phong và ngừng buôn chuyện.
Tôi đi trước, phòng họp cao cấp.
Trong phòng họp yên tĩnh và trống trải, một người đàn ông ngồi trên xe lăn lặng lẽ nhìn tôi một lúc.
Hắn lên tiếng trước, giọng hơi chậm và khàn: "Trông em rất vui vẻ, thật tốt."
Tôi mỉm cười, nói: "Mọi người đều có tinh thần tốt trong những dịp vui vẻ. Tôi đã đính hôn nên tinh thần đương nhiên tốt hơn. Cảm ơn lời khen của anh Diệp."
Diệp Cảnh Hòa nhàn nhạt nói: "Đính hôn không phải kết hôn, cho dù kết hôn cũng có thể ly hôn. Trần Ngư, nói cho anh biết, có đúng không?"
(--END--)