Yêu thầm - 5
Cập nhật lúc: 2024-09-10 11:52:48
Lượt xem: 8,469
“Cô phải đi nhanh lên.”
Tôi đi đến góc hành lý.
Lúc ra cửa, không nhìn kỹ đụng phải ai đó, rất cứng, đụng đến đầu tôi đau nhức.
Tôi ôm trán ngước mắt xin lỗi, sau khi thấy rõ mặt Tạ Nhiên đồng tử phóng đại, bước chân không tự chủ được lui về phía sau hai bước.
Tạ Nhiên không thay đổi gì, thay đổi duy nhất chính là không còn hơi thở thiếu niên, trở nên trưởng thành, quyến rũ hơn.
Hắn cầm đồ ăn trong tay, tầm mắt chuyển qua bàn tay đang kéo vali của tôi, cười chế nhạo: “Sao, lại muốn nhảy sông nữa?”
Tôi nhìn Tạ Nhiên, lần này không tránh ánh mắt của hắn, nhẹ giọng nói: “Tạ Nhiên, tôi làm phiền cậu sao?”
Nghe được câu này, vẻ mặt Tạ Nhiên trong nháy mắt giật mình. Phục hồi tinh thần lại, hắn hỏi: “Hứa Tri, ăn cơm không?”
Tôi lắc đầu: “Không ăn, không có thời gian.”
Tạ Nhiên rũ mắt, tay cầm đồ ăn siết chặt: “Đừng c.h.ế.t có được không?”
Tôi ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Tạ Nhiên, nói: “Cậu không nên cứu tôi, tôi chỉ là... cũng muốn có một gia đình.”
Đôi mắt Tạ Nhiên sáng lên, sau đó tôi lại nói: “Có gia đình của cha mẹ tôi, tuy rằng cha tôi là người què, mẹ tôi bị bệnh, nhưng gia đình mà các người c.h.ế.t cũng không muốn gặp lại là gia đình mà tôi ngày nhớ đêm mong.”
Tạ Nhiên im lặng.
15
Tôi đi ra ngoài, Tạ Nhiên túm lấy cánh tay tôi nói: “Hứa Tri, tôi muốn kết hôn.”
Tôi dừng lại, khẽ thở dài: “Vậy sao, vậy chúc mừng cậu.”
“Cậu sẽ đến dự đám cưới của tôi chứ?” Tạ Nhiên quay đầu nhìn tôi, cặp mắt kia vẫn giống như trước, cực kỳ mê hoặc.
“Là có tôi, hôn lễ của cậu mới hoàn mỹ sao?” Tôi hỏi ngược lại.
Tạ Nhiên nhìn tôi hồi lâu, đôi môi mỏng hé mở phun ra một chữ: “Phải.”
Tôi cười với hắn, ngữ khí nhẹ nhàng: “Vậy thì tham gia, không để lại tiếc nuối cho cậu. Khi nào?”
“Một tháng nữa.”
“Được.”
Tôi đồng ý với Tạ Nhiên, thuê phòng ở chỗ này một tháng.
Thời trung học, tôi cho rằng Tạ Nhiên cũng thích tôi. Vì vậy, tôi đã dành rất nhiều tiền để mua cho hắn một chiếc đồng hồ. Nhưng sự thật chứng minh, đây là do tôi một bên tình nguyện. Là một mối tình đơn phương làm cho người ta khó xử.
Hiện tại Tạ Nhiên sắp kết hôn, tôi sẽ tự mình đặt dấu chấm hết cho tình yêu đơn phương và cuộc sống thời niên thiếu của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/yeu-tham-jzge/5.html.]
16
Nửa đêm hôm sau, Tạ Nhiên gõ cửa phòng tôi.
Sau khi tôi mở ra, mùi rượu nồng đậm phả vào mặt, trời đang mưa còn hắn thì ướt sũng.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tạ Nhiên ôm tôi vào lòng, đầu vùi vào trong cổ tôi, trong nháy mắt tôi cảm giác cổ mình ươn ướt.
Tạ Nhiên nghiêng người nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Hứa Tri, tôi tìm cậu suốt tám năm, cậu vẫn không để lộ một chút tin tức nào, cậu hận tôi sao?”
Giọng Tạ Nhiên có chút tủi thân, lời nói ra cũng có chút không rõ ràng.
Tôi quay đầu nói: “Tạ Nhiên, cậu uống say rồi.”
Tạ Nhiên đứng thẳng dậy, lấy ra một chiếc đồng hồ khiến tôi sững sờ, l chiếc đồng hồ năm đó tôi ném vào thùng rác.
“Tôi tìm được rồi, cậu đừng ném nữa.”
Tôi cúi đầu nhẹ giọng nói: “Không phải thứ gì đáng giá, đừng giữ lại.”
Hơi thở của Tạ Nhiên hơi trầm xuống, bỗng nhiên nắm cằm tôi ép tôi ngẩng đầu lên, trong mắt phát ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Khoảnh khắc tiếp theo, nụ hôn của hắn nặng nề rơi xuống, giọng nói khàn khàn, kèm theo những lời mơ hồ không rõ: “Hứa Tri, anh hối hận rồi, anh không nên ghen...”
Tôi mở to hai mắt, vừa định lui về phía sau, tay Tạ Nhiên ôm eo tôi dùng sức, mạnh mẽ chế trụ tôi không cho tôi lui về phía sau, cho đến khi tôi và hắn dán sát vào nhau.
Đầu lưỡi Tạ Nhiên chống đỡ hàm răng của tôi, dùng sức dò vào bên trong, hai tay giam cầm tôi, không cho tôi có nửa đường lùi bước, từng chút từng chút làm cho tôi dính đầy hơi thở của rượu, nóng bỏng và thiêu đốt.
17
Nụ hôn mà tôi đã suy nghĩ rất lâu ở trường trung học đã trở thành hiện thực vào lúc này.
Tôi vô cảm nhìn Tạ Nhiên, bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Tạ Nhiên, cùng tôi ngủ một giấc đi. Con người sao có thể chỉ có được mà không trả giá chứ? Hồi cấp ba cậu chơi đùa tôi, con khỉ bị đùa giỡn nó cũng sẽ mệt, cho chút ngon ngọt mới có thể tiếp tục biểu diễn, cậu nói xem được không, Tạ Nhiên?”
Tạ Nhiên nhíu mày, đưa tay vuốt tóc trên má tôi nhẹ giọng nói: “Hứa Tri, em bị bệnh rồi. Ngày mai đi gặp bác sĩ với anh nhé?” Ngữ khí Tạ Nhiên có thể nói là dịu dàng đến cực hạn.
Tôi nghiêng đầu, nhìn thấy cô gái đi theo sau Tạ Nhiên.
Trời đổ mưa, cô ấy cứ im lặng đứng sau lưng Tạ Nhiên như vậy.
Lúc ấy tôi cảm thấy có chút xa lạ, bây giờ lại nhớ ra cô ấy và Tạ Nhiên là người cùng một thế giới. Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Có lẽ, cô ấy không biết tôi, cũng không biết tất cả cô gái có liên quan đến Tạ Nhiên.
18
Từ sau giờ học bơi lội, Tạ Nhiên tựa như mở công tắc gì đó, luôn thích trêu chọc tôi. Lúc làm bài, Tạ Nhiên tựa vào cửa sổ đoạt lấy quyển sách luyện tập trong tay tôi trêu chọc nói: “Lớp phó học tập, vẫn còn học nữa?”
Tôi lắp bắp: “Sắp thi rồi...”
Người bên cạnh vừa cười vừa nói: “Anh Nhiên, cậu cứ trêu lớp phó học tập làm gì, nhìn người ta cũng thấy căng thẳng rồi.”
Tạ Nhiên nhướng mày ghé sát vào mặt tôi, vừa nhìn vừa nói: “Để tôi nhìn.”