Yêu thầm - 4
Cập nhật lúc: 2024-09-10 11:52:31
Lượt xem: 6,013
Một tay hắn chống ở trên bàn học, giương cánh tay bị thương lên trừng mắt mấy cái nói với tôi: “Lớp phó học tập...”
Tôi vừa cầm túi thuốc lên liền phát hiện đàn chị cuối cấp kia đến.
Tôi từ chỗ ngồi phút chốc ngồi dậy, đầu đụng vào cằm Tạ Nhiên.
“Xít... lớp phó học tập, nếu muốn tôi c.h.ế.t thì không cần phải đập đầu vào đâu. Lỡ như tôi bị ngốc thì sao...”
Nói xong, hắn vươn tay về phía đầu tôi.
Tôi né tránh tay Tạ Nhiên.
Nhìn thấy bóng dáng đàn chị càng ngày càng gần, tôi vội vàng cúi chào Tạ Nhiên rồi bỏ chạy.
Tạ Nhiên ở lại tại chỗ, vẻ mặt có chút u ám khó hiểu.
12
Đồ bơi đến rồi, tiết thứ nhất buổi chiều là tiết bơi lội. Mọi người đều thay đồ bơi.
Tôi chưa bao giờ mặc quần áo hở hang như vậy, khoác áo khoác bên ngoài đồ bơi.
“Ai, trời ơi, anh Nhiên có đôi chân thật dài.”
Nghe thấy âm thanh này, tôi quay đầu tìm kiếm xung quanh. Sau đó, giọng nói đó lại vang lên trong tâm trí tôi với vẻ đầy ngạc nhiên: “Trời ơi! Lại là lớp phó học tập.”
Tôi nhận ra rằng họ đang thảo luận về mình, tôi giật giật quần áo trên người.
Tôi và Tạ Nhiên nhìn nhau, vô thức đánh giá Tạ Nhiên từ trên xuống dưới một lượt. Đồ bơi bó sát, in cơ bụng hình khối rõ ràng, vai rộng eo hẹp, dáng người tam giác ngược điển hình. Nhưng mà thoạt nhìn hắn có chút khó chịu.
Tôi gục đầu xuống. Cũng đúng, Tạ Nhiên không thích tôi, hẳn là cũng không thích tôi nhìn hắn.
Lúc tập hợp, thầy giáo thấy tôi đeo kính cau mày nói: “Em không đeo kính bơi sao, như vậy em làm sao mà bơi được, một chút kiến thức cũng không có sao?”
Chu Ngọc nở nụ cười, nói: “Thầy nói rất đúng, cha cậu ta bị què, mẹ cậu ta còn chưa tốt nghiệp tiểu học, nhà nghèo mức có ăn no hay không cũng là vấn đề, như vậy làm sao cậu ta biết được bơi phải đeo kính bơi?”
Chu Ngọc có vẻ là đang giải thích cho tôi, nhưng thật ra là đang dè bỉu gia cảnh nhà tôi.
Thầy giáo kinh ngạc, lập tức trầm mặc một chút khô cằn nói: “Em... Cận thị không nặng lắm, tháo kính ra cũng được.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Chu Ngọc lại giơ tay lên: “Thầy ơi, cậu ta là học bá, mỗi ngày đều đọc sách, cận thị có thể không nặng sao?”
Lúc này, Tạ Nhiên không kiên nhẫn “Chậc” một tiếng nói: “Chỉ có một mình cậu đạp ngựa dài miệng? Có ầm ĩ quá rồi hay không.”
Chu Ngọc khó xử đỏ mặt, nhưng cũng không dám phản bác, chỉ khàn giọng cúi đầu.
13
Thầy giáo cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/yeu-tham-jzge/4.html.]
Lúc xuống nước tôi mới tháo kính ra. Bởi vì cận thị nặng nên tôi ở một mình, sợ đụng phải người khác.
Dù không muốn nhưng lúc luyện tập tôi vẫn đụng phải người. Vì không đeo kính ở trong nước mắt cũng không mở ra được. Vì vậy, tôi bước ra khỏi mặt nước và điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một mảng cơ bụng.
Tôi vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi... cậu không sao chứ?”
Nói xin lỗi xong, tầm mắt tôi dời lên muốn nhìn xem là ai thì đối diện với một khuôn mặt như cười như không.
“Lớp phó học tập?”
Hai mắt tôi trừng lớn, đôi chân bất ổn chìm vào trong nước.
Lúc này, một bàn tay nhấc tôi lên. Tôi há to miệng thở, nhìn Tạ Nhiên mơ hồ trước mắt, n.g.ự.c phập phồng.
Tạ Nhiên lại ghé sát vào, tỉ mỉ đánh giá mặt tôi, lập tức cười nói: “Lớp phó học tập, có phải cậu có sở thích thẩm mỹ cổ quái gì không?”
“Có ý gì?”
“Ý tôi là...”, Tạ Nhiên cúi người ghé vào tai tôi nhẹ giọng nói: “Tôi thu hồi câu nói cậu không phải mẫu người tôi thích.”
Tôi sửng sốt, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên, cho đến khi cả khuôn mặt nóng đến khó chịu.
Thoát khỏi tay hắn, tôi chật vật bơi về bờ, đeo kính để có cảm giác an toàn, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Quét một vòng, bể bơi không còn bóng dáng Tạ Nhiên. Màu đỏ trên mặt tôi dần dần rút đi, nhịp tim cũng khôi phục bình thường.
“Đừng tin, Tạ Nhiên đùa cậu đấy.” Tôi tự cảnh báo chính mình, nhưng “tôi” không nghe thấy, còn tôi... thì tỉnh dậy.
14
Tôi quan sát căn phòng.
Rất đơn giản, chỉ có một bàn máy tính, một cái ghế eSport và một cái máy tính.
Quần áo trên người đã thay đổi.
Không c.h.ế.t được sao...
Tôi cười khổ, mơ màng đi ra khỏi phòng phát hiện một cô gái đang tựa vào sô pha xem ti vi. Lúc cao hứng còn thuận tay cầm quả táo trên bàn gặm.
Xem ra nơi này hẳn là nhà cô ấy, có thể là cô ấy đã cứu tôi, tôi vừa định cảm ơn cô ấy thì cô ấy cau mày đứng lên, biểu tình trong nháy mắt trở nên không tốt lắm, khiển trách ta: “Cô là ai? Vì sao lại ở trong nhà Tạ Nhiên?”
Tôi giật mình ngây ngẩn cả người, cô ấy nói cái gì? Cô ấy nói đây là nhà của Tạ Nhiên...
Thấy tôi sửng sốt, cô ấy khoanh hai tay đi tới trước mặt tôi: “Này, đang hỏi cô đấy. Tại sao cô lại ở trong nhà Tạ Nhiên, còn ngủ trong phòng của cậu ấy!”
Sắc mặt nữ sinh rất khó coi, lộ ánh mắt chiếm hữu.
Tôi rũ mắt xuống nói: “Tôi không quen biết hắn, hắn cứu tôi, cô là bạn gái hắn, hãy thay tôi cảm ơn hắn, tôi đi đây.”