Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yêu lại sau ly hôn - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-11-17 02:14:48
Lượt xem: 538

16.

 

Lục Khâm nói anh không muốn ly hôn.

 

Tôi từng tưởng tượng ra vô số khó khăn trên con đường ly hôn của chúng tôi, ví dụ như anh tôi, ví dụ như bố mẹ Lục Khâm, ví dụ như phân chia tài sản.

 

Nhưng không ngờ tôi lại thất bại ngay ải đầu tiên.

 

Anh không muốn.

 

Tôi gấp gáp: “Tại sao anh lại không muốn? Tại sao lại như vậy? Chẳng phải đây là chuyện đều tốt cho cả hai bên sao?”

 

Anh nhíu mày, vừa định nói gì lại bị tiếng còi cắt ngang.

 

Hóa ra là xe của anh chắn đường của người khác.

 

Hết cách, trong sự thúc giục, tôi không thể làm gì khác là lên xe với anh đến tiệc rư//ợu trước.

 

Vừa ngồi vào ghế phụ tôi đã thấy điểm khác lạ.

 

Chỗ ngồi phía sau vốn sạch sẽ lại chất đầy những túi hàng màu hồng.

 

Anh luôn ghét những thứ lòe loẹt này, ngay cả trang trí nhà cũng rất lạnh nhạt nên khi thấy những chiếc túi này tôi không khỏi cảm thấy sai sai.

 

“Anh mua kẹo em thích ăn…” Anh vừa lái xe vừa nhẹ nhàng nói: “Trong ngăn phụ cũng có, sau này em không thoải mái hay muốn ăn đều không phải tránh anh.”

 

Dứt lời anh lại bổ sung: “Trong nhà cũng có rất nhiều.”

 

“Lục Khâm…”

 

“Anh tìm hai đầu bếp nấu món Tứ Xuyên và Hồ Nam không tệ, sau này em muốn ăn gì, cay hay ngọt đều được, anh đều ăn cùng với em, anh cũng sẽ học làm.”

 

“Sau này anh sẽ cố gắng về nhà sớm, về nhà ăn cơm với em.”

 

“Cuối tuần em muốn làm gì, xem phim, xem nhạc kịch anh đều đi với em.”

 

“Những buổi tiệc xã giao em không muốn đi thì không đi, không cần ép buộc chính mình.”

 

“Nếu em để ý chuyện của Lâm Ngộ, anh cũng có thể giải thích.”

 

“Mấy năm nay công ty đúng là vẫn luôn làm từ thiện, nhưng chọn trường nào không phải do anh quyết định mà do văn phòng tổng hợp khảo sát rồi lựa chọn, anh không ngờ sẽ chọn trường của Lâm Ngộ, thậm chí gần đây anh cũng mới biết.”

 

“Anh biết có thể em đã thấy những bức thư kia, thật ra đó cũng là thư văn phòng nhận, anh đọc trước em chỉ mấy ngày cũng là vì ông nội không biết nghe được tin cảm ơn ở đâu, nói anh sắp xếp tốt, cuối tuần anh đang định mang về nhà cũ cho ông xem.”

 

“Còn bánh sừng bò.” Anh thở dài: “Nhân viên làm ở quán cà phê dưới công ty từng làm việc ở quán cà phê trong trường, sau đó cậu ta thất nghiệp, anh nói chuyển qua đây làm, Lâm Ngộ thường xuyên đến quán cà phê ở trường nên cậu ta mới nhớ rõ cô ấy và món cô ấy thích.”

 

“Có thể thái độ đêm đó của anh không khiến em hiểu lầm, nhưng cô ấy và anh chỉ là người từng bước qua nhau trong quá khứ, quan hệ của tụi anh bây giờ cũng chỉ là người xa lạ.”

 

“Lục Khâm…”

 

“Nhiễm Nhiễm.” Anh dừng xe ngắt lời tôi: “Em đừng từ chối anh vậy, hãy nghe anh nói hết.”

 

“Tối hôm qua anh đã nghĩ cả đêm, trong cuộc hôn nhân này đúng là anh đã làm không tốt, nhưng anh sẽ thay đổi.”

 

“Biết sai rồi sửa vẫn có thể có thêm một cơ hội nữa mà, đúng không?”

 

17.

 

Mãi cho đến nơi tổ chức tiệc tôi vẫn còn hơi ngẩn ra.

 

Sau khi lễ phép chào hỏi các phu nhân trong bữa tiệc, tôi muốn hít thở nên đi ra ngoài ban công.

 

Nào ngờ lại gặp người quen ở nơi này.

 

Đường Sâm, trúc mã của tôi.

 

Tôi bước đến.

 

“Ồ, đây không phải là bà Lục được người người ca ngợi sao?” Thấy tôi, cậu ấy nhướng mày cười: “Đã lâu không gặp.”

 

Lời nói ra không chút khách sáo.

 

“Cậu ổn không?” Tôi biết cậu ấy là con riêng nhà họ Đường, năm ngoái còn vào tù vì đánh nhau, cuộc sống ở nhà họ Đường cũng không tốt lắm.

 

“Rất ổn.” Cậu ấy lấy ra một đi//ếu th//uốc đưa cho tôi: “Hút một đi//ếu?”

 

Tôi hơi do dự: “Thôi.”

 

“Cai rồi sao?”

 

“Lỡ như bị chụp còn mất công làm truyền thông.”

 

“Bỏ đi, không thú vị chút nào.” Cậu ấy chỉ rừng cây ngoài ban công: “Nếu có người nào trốn trong đó chụp lén, tôi nuốt cả rừng cây này cho cậu, ok không?”

 

Tôi bật cười, trong lòng đúng là có chút phiền muộn: “Được rồi, h//út một đi//ếu đi.”

 

“Như thế này mới đúng, dáng vẻ ban nãy của cậu làm tôi tưởng cậu đang chịu uất ức đấy.”

 

Tôi cười: “Gần đây cậu vẫn không có việc làm sao?”

 

Cậu ấy thờ ơ ừ một tiếng.

 

“Đường Sâm, cậu có muốn suy nghĩ đến việc làm cho công ty nhỏ của mình không?” Tôi biết cậu ấy rất có thiên phú về thiết kế.

 

“Hửm? Chuyện gì thế này? Bây giờ bà Lục cũng cần đi làm sao?” Cậu ấy nhướng mày.

 

Tôi lười cãi nhau với cậu ấy, cầm điện thoại gửi tài liệu công ty cho cậu ấy.

 

“Công ty bắt đầu lại lần nữa, tiền lương không cao, nhưng mình hi vọng cậu có thể đến.”

 

“Biết rồi.” Cậu ấy ngoáy ngoáy tai, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía cửa sau lưng tôi.

Xoài Vẫn Giảm Cân

 

Tôi quay đầu lại, là Lục Khâm.

 

Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn dập th//uốc.

 

Lục Khâm không hút th//uốc, cũng không thích mùi khói.

 

Anh bước đến, nhíu mày nhìn Đường Sâm rồi nhìn tôi.

 

“Sao em lại học h//út th//uốc, không tốt cho sức khỏe đâu.” Anh nhẹ giọng.

 

Đường Sâm nhìn tôi rồi lại nhìn Lục Khâm.

 

“Anh không biết cô ấy biết h//út th//uốc sao?” Đường Sâm đột nhiên nói: “Năm năm trước cô ấy đã bắt đầu h//út rồi.”

 

Người Lục Khâm cứng lại.

 

“Anh em.” Cậu ấy đi lên trước, cười vỗ bả vai Lục Khâm: “Hai người kết hôn năm năm rồi, không phải anh còn không hiểu vợ mình bằng tôi đấy chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/yeu-lai-sau-ly-hon/chuong-7.html.]

 

18.

 

Đường Sâm rời đi để lại Lục Khâm và… tôi.

 

“Chuyện này…” Tôi chỉ cảm thấy đau đầu: “Anh đừng hiểu lầm, em không cố ý giấu anh, chỉ là lúc mới kết hôn phải học cách đối phó với các vị phu nhân và truyền thông, đôi khi quá áp lực, sợ nói sai, cả đêm không ngủ được nên lúc ở nhà một mình em mới h//út…”

 

Kết quả giải thích xong sắc mặt anh càng tệ hơn.

 

Tôi suy nghĩ rồi bổ sung: “Vừa rồi em và Đường Sâm đã nhìn rồi, ở đây không có ai chụp, anh không cần phải lo về công tác truyền thông.”

 

“Em cho rằng anh lo có người chụp lén em h//út th//uốc sao?” Anh đột nhiên nói.

 

Tôi ngạc nhiên.

 

Không phải sao?

 

Anh thở dài: “Nhiễm Nhiễm, anh khiến em rất thất vọng, phải không?”

 

Tôi im lặng, không biết nên trả lời anh như thế nào.

 

Thất vọng sao?

 

Đương nhiên là có.

 

Hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

 

Nhưng càng thất vọng thì càng quen thuộc.

 

Bây giờ cũng đã quyết định ly hôn rồi, nói ra để làm gì?

 

Tôi lắc đầu: “Không có, hơn nữa bây giờ em cũng không có áp lực xã giao gì, không cần hút thuốc…”

 

“Cho nên áp lực của em có thể nói với Đường Sâm, không thể nói với anh sao?”

 

Tôi hơi sửng sốt.

 

Nếu như nhất định phải nói…

 

“Cái gì cũng có thể nói sao?” Tôi hỏi.

 

Anh gật đầu.

 

“Áp lực duy nhất của em.” Tôi ngẩng đầu, chân thành nói: “Chính là chúng ta đều đồng thời đồng ý ly hôn. Nếu như có thể nhanh thì càng tốt.”

 

Mặt Lục Khâm càng đen hơn.

 

Tôi cũng im lặng, rõ ràng là anh nói tôi nói mà.

 

Một lúc lâu sau, anh kéo tay tôi.

 

“Chỉ có chuyện này là không được.” Anh nói.

 

“Nhiễm Nhiễm, chỉ có chuyện ly hôn là không được.”

 

19.

 

Từ đó về sau, Lục Khâm dường như thay đổi rất nhiều.

 

Lúc tôi mới đi làm ở công ty luôn có thể nhận đủ các loại quà từ anh.

 

Bánh kẹo, hoa thơm, các món ăn đã được nấu sẵn, đương nhiên còn có… anh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện.

 

Người trẻ tuổi trong công ty không biết chuyện tôi muốn ly hôn, lúc nào cũng khen ngợi, nói chồng tôi thật thương tôi.

 

Chỉ có Đường Sâm từ khi đến công ty tôi, mỗi lần thấy Lục Khâm đến đưa đồ đều nở nụ cười sâu xa.

 

Vừa cười vừa lắc đầu.

 

Một tháng sau, công ty chuẩn bị đưa ra tài liệu đấu thầu, tôi kéo Đường Thần làm thêm vài ngày cho một chi tiết nhỏ.

 

Sau khi giải quyết xong tôi mới thả lỏng, đưa mắt nhìn về phía Đường Sâm, phát hiện cậu ấy cũng như mới trút được gánh nặng.

 

Trước kia cậu ấy làm việc luôn cà lơ phất phơ, tôi chưa từng thấy dáng vẻ nghiêm túc này của cậu ấy.

 

Tôi bật cười.

 

Đường Sâm khó hiểu nhìn tôi.

 

Tôi cười giải thích: “Đột nhiên cảm thấy, hình như mình ngoài ý muốn đào được một bảo bối rồi.”

 

Đường Sâm cũng cười khẽ: “Là tôi tự hạ thấp mình đến giúp cậu, được chưa?”

 

“Được được được.” Tôi cũng hết cách với cái tính cách này của cậu ấy, đứng lên nói: “Đi thôi, muộn rồi, mời cậu đi ăn khuya được không?”

 

“Đương nhiên là được, nhưng chẳng lẽ hôm nay không có người đến đón cậu sao?” Cậu ấy dừng lại rồi nhún vai: “Cậu nhìn đi, tôi nói rồi mà.”

 

Tôi quay đầu sang nhìn, không biết Lục Khâm đã đứng ở cửa từ khi nào.

 

Đường Sâm lười biếng dọn đồ, vẫy tay với tôi: “Đi trước đây, nhớ là cậu đang nợ tôi một bữa ăn đêm.”

 

Tôi gật đầu: “Nhớ rồi.”

 

Sau khi Đường Sâm đi, trong văn phòng chỉ còn tôi và Lục Khâm.

 

Anh im lặng đi đến, trong tay còn cầm hộp giữ nhiệt.

 

“Em ăn cơm chưa?” Anh nhẹ nhàng nói.

 

“Ăn rồi.” Tôi trả lời.

 

Bầu không khí im lặng.

 

“Lục Khâm, em cảm thấy…”

 

Lời còn chưa dứt, cả người tôi đã bị anh ôm vào lòng.

 

Anh ôm tôi rất chặt.

 

“Lục Khâm?” Người tôi không khỏi cứng đờ: “Anh, anh sao vậy?”

 

Anh không nói gì, chỉ hít một hơi thật sâu.

 

Đồng hồ trên tường tí tách trôi.

 

“Anh ghen.”

 

Một lúc lâu sau, anh nói nhỏ.

 

“Nhiễm Nhiễm, anh ghen.”

Loading...