Yêu lại sau ly hôn - Chương 8: Hết
Cập nhật lúc: 2024-11-17 13:18:25
Lượt xem: 552
20.
Tôi chưa từng nghĩ, có một ngày Lục Khâm sẽ ôm lấy tôi và nói anh ghen.
“Lúc trước em hỏi anh, vì sao anh không đồng ý ly hôn.”
“Em biết tại sao không? Là vì anh không thể nào tưởng tượng được cảnh em ở bên người khác sẽ như thế nào.”
“Giống như vừa rồi, anh đứng ngoài cửa nhìn em cười xinh đẹp vui vẻ với cậu ta như vậy, sự ghen tị trong lòng anh căn bản không thể dừng lại được.”
“Anh biết rõ anh và Đường Sâm không có gì, nhưng anh ghen tị sắp điên lên rồi.”
Tôi im lặng bị anh ôm lấy.
“Lục Khâm, anh cũng từng hỏi em vì sao muốn ly hôn, đúng không?”
Người anh cứng lại.
“Em làm bà Lục năm năm, trong mắt lúc nào cũng là chồng mình, nhưng quay lại mới biết, em đánh mất bản thân mình rồi.”
“Lục Khâm, em không muốn làm bà Lục là vì em muốn quay lại làm Tô Nhiễm.”
“Em muốn sống vì bản thân mình.”
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Năm năm, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, được không?”
Anh lắc đầu, hai mắt đỏ bừng.
Tôi im lặng, nghiêng người tránh khỏi anh rời đi.
Nào ngờ anh lại kéo tay tôi lại.
“Vợ…”
Tôi sững người.
“Một lần, cho anh cơ hội một lần nữa thôi, được không?”
Lòng bàn tay anh rất nóng.
“Được.” Tôi nói nhỏ: “Đến cuối năm, nếu như anh có thể từ chức tổng giám đốc Lục thị, chúng ta không ly hôn.”
Anh ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Đây là điều kiện duy nhất của em.”
Anh im lặng.
“Nhiễm Nhiễm, điều kiện này đối với anh quá khó rồi…”
Tôi lắc đầu rút tay ra nhưng anh vẫn không buông như cũ.
“Chỉ có một điều kiện này, những chuyện khác đều không cần.”
Một lúc lâu sau, anh buông lỏng tay tôi ra.
“Anh biết rồi.” Anh nói.
21.
“Từ chức?” Anh tôi ngạc nhiên rồi lập tức bật cười lắc đầu: “Không thể nào, Lục Khâm mà từ chức anh vặn đầu xuống cho em làm bóng chơi.”
“Em biết.”
Tình hình nhà họ Lục thật ra khá phức tạp.
Ông cụ Lục có hai người con trai là bác của Lục Khâm và bố anh.
Bố anh khác những người trong nhà họ Lục, cũng không thích tiếp quản công việc của gia đình mà làm nhà vật lý học.
Cho nên ngay từ đầu ông cụ Lục đã muốn giao công ty cho nhà bác cả, nào ngờ hai ông anh họ của Lục Khâm lại không có ý chí, sáu năm trước gây chuyện, thế là Lục Khâm tiếp quản Lục thị.
Sau đó hai người anh họ kia không phục, mấy năm này không ngừng gây chuyện trong công ty, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vị trí tổng giám đốc.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, từ nhỏ Lục Khâm cũng không ở nhà cũ nhà họ Lục, quan hệ với ông cụ Lục không thân thiết như hai anh họ, mà ông cụ cũng đã lớn tuổi, có khi sẽ lẫn cái này cái kia.
Bố mẹ Lục Khâm đều là nhà khoa học, không thể giúp gì nhiều cho việc củng cố vị trí của anh ở nhà họ Lục.
Năm năm qua, anh tốn bao nhiêu công sức mới ngồi vững vào vị trí kia, tôi hiểu điều này hơi ai hết.
Cho nên anh chắc chắn sẽ không từ chức.
Sự thật chứng minh, cũng đúng là như vậy.
Sau khi tôi nói những lời kia, Lục Khâm không còn đến tìm tôi nữa.
Ba tháng nhanh chóng trôi qua, tôi ngày càng chìm trong công việc, việc kinh doanh cũng có thay đổi.
Đường Sâm và những nhân viên khác cũng rất cố gắng, tôi có thể thấy cậu ấy thay đổi không ít.
Ngày 31 tháng 12, công ty tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mọi người cùng nhau liên hoan ca hát, anh trai tôi cũng đến tham gia.
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, anh tôi cũng rất hào hứng, vừa hát vừa nhảy, hình tượng ngày thường biến mất sạch không còn dấu vết.
Mười một giờ đêm, mọi người ra khỏi KTV, bên ngoài tuyết rơi, họ nghịch ngợm cầm tuyết đuổi bắt nhau.
Đối diện có một màn hình LED lớn đang chiếu bản tin.
Anh tôi đứng phía sau ồn ào không ngừng, một bông tuyết rơi lên mi tôi, tôi hạ ánh mắt xuống xoa nhẹ, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bóng dáng Lục Khâm trên màn hình.
Anh vẫn phong độ như cũ, đang nhận phỏng vấn.
“Xin hỏi tổng giám đốc Lục, lần này ngài đột nhiên từ chức tổng giám đốc Lục thị là vì nguyên nhân gì?”
Lục Khâm cười nhạt.
“Không có lí do gì đặc biệt, muốn nghỉ ngơi một thời gian…”
“Để ở bên vợ.”
22.
Tôi sững người nhìn màn hình.
Quay đầu lại cũng thấy anh tôi đang ngẩn ra, sau khi chạm phải ánh mắt tôi, anh ấy đưa tay phải lên sờ cổ mình.
Đúng lúc này điện thoại tôi rung lên.
“Alo?”
“Em đang ở đâu?” Giọng nói đầu dây bên kia rất dịu dàng.
“Trung tâm thành phố, tháp đồng hồ.”
“Nửa tiếng nữa anh đến nơi.”
“Lục Khâm…”
“Nhiễm Nhiễm, phải giữ lời.”
Giọng anh không còn kiên định như trước.
“Chờ anh.”
23.
Mười một giờ bốn lăm phút, tôi đứng dưới tháp đồng hồ, thấy được Lục Khâm.
Anh đạp tuyết mà đến, tuyết không ngừng rơi lên vai anh, trên tóc anh, mờ ảo như mơ.
“Không cần thiết phải như vậy mà?” Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng gần, tôi cúi đầu nói: “Anh từ chức, sau không quay về được thì sao?”
Anh lắc đầu, nở nụ cười nhẹ nhõm.
“Không về được thì thôi.”
Tôi quay đầu đi chỗ khác: “Tâm huyết năm năm nói không cần là không cần sao.”
“Thật tùy hứng.”
Anh cong mắt cười.
“Cho nên em đang lo lắng cho anh, đúng không?”
Anh lại bước về trước một bước.
“Cho nên anh vẫn còn hi vọng, đúng không?”
“Lục Khâm…”
Anh đưa cho tôi một xấp giấy.
Là đơn ly hôn.
Tôi ngạc nhiên, nhìn Lục Khâm với ánh mắt khó hiểu.
“Ba tháng này anh vừa làm thủ tục từ chức vừa suy nghĩ rất nhiều.”
“Nhiễm Nhiễm, anh từ chức, nhưng anh cũng không muốn dùng chuyện này để ép em tiếp tục cuộc hôn nhân này.”
Anh dừng lại rồi nói tiếp: “Anh đã kí đơn ly hôn rồi.”
“Vậy thì vì sao anh còn từ chức…” Tôi càng không hiểu nổi.
“Thương nhân không ai làm ăn lỗ vốn.” Anh cười: “Anh muốn từ chức để đổi lấy một thứ khác còn tốt hơn.”
“Đổi lấy một thứ khác?” Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Anh đưa tay phủi tuyết trên tóc giúp tôi.
“Đổi lấy cơ hội bắt đầu cuộc sống của chúng ta.”
Anh cúi đầu, tôi ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt anh là sự dịu dàng ấm áp tôi chưa từng thấy.
“Đổi một cơ hội… để anh lại được theo đuổi em lần nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/yeu-lai-sau-ly-hon/chuong-8-het.html.]
24.
11 giờ 59 phút, tôi kí vào đơn ly hôn.
Từ bây giờ tôi không còn là “bà Lục hoàn hảo” trong lời mọi người nữa.
Tôi chỉ là Tô Nhiễm, là chính tôi.
Tháp đồng hồ điểm chuông, tôi và Lục Khâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy tuyết.
“Năm mới rồi.” Tôi cảm thán.
“Đúng vậy.”
“Vậy nên…” Ánh mắt anh lấp lánh, đưa tay về phía tôi: “Chúc mừng năm mới, Tô Nhiễm.”
“Anh là Lục Khâm.”
Tôi nhìn anh cười.
“Chúc mừng năm mới, Lục Khâm.”
Tôi cũng đưa tay ra.
“Em là Tô Nhiễm.”
25. Ngoại truyện
Thư kí Trịnh luôn cảm thấy, hai năm sau khi tổng giám đốc Lục ly hôn, bản thân cậu cũng không bớt việc hơn là bao.
Vì tổng giám đốc Lục vẫn bận rộn như cũ.
Chỉ là ngày trước anh bận rộn đi làm, bây giờ lại bận… đi hẹn hò.
Mà thư kí Trịnh luôn cảm thấy, tổng giám đốc Lục và phu nhân ly hôn xong quan hệ càng tốt hơn trước.
Giống như bây giờ, cậu đến cửa hàng đưa chìa khóa xe cho tổng giám đốc Lục, kết quả vừa vào đã thấy anh đang ôm vợ cũ vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành trên sopha.
“Anh đừng nói nữa.” Cậu nghe thấy giọng phàn nàn của phu nhân, còn chứng kiến phu nhân hất tay của tổng giám đốc Lục ra.
Nhưng tổng giám đốc Lục không hề tức giận, chỉ tiếp tục xoa dịu phu nhân: “Vậy anh thổi cho em.”
“Anh đừng có quản em.” Phu nhân vẫn cáu kỉnh.
“Mặc kệ em thì mai mắt em sưng thành bánh bao nhỏ mất.” Giọng tổng giám đốc Lục vẫn nhẹ nhàng đến đáng sợ.
“Về nhà anh dùng trứng lăn cho em được không?”
Thư kí Trịnh chậc trong lòng hai tiếng.
Chắc chắn tổng giám đốc Lục đã làm gì khiến phu nhân không vui rồi.
Kết quả một giây sau, cậu lập tức nghe thấy tiếng nức nở của phu nhân: “Do anh đấy, nhất định phải dẫn em đi xem phim này, giờ khóc sưng cả mắt, rõ ràng đã nói đừng xem rồi…”
Không phải chứ, xem phim?
Chỉ vì xem phim cảm động?
Thư kí Trịnh cảm thấy mình hơi… tự kỉ.
Thứ khiến cậu không nghĩ đến chính là tổng giám đốc Lục lại gật đầu thừa nhận, giọng nói cưng chiều đến đáng sợ.
“Đúng, đúng, đều do anh sai, vậy phạt anh xoa mắt cả đêm cho em được không?”
“Anh nghĩ hay lắm.” Phu nhân hừ một tiếng.
“Vậy anh bóc kẹo cho em ăn, được không?”
“…”
Thư kí Trịnh cảm thấy mình mà xem cảnh ngược chó độc thân tiếp theo thì hai mắt sẽ mù mất.
Cậu yên lặng lùi ra ngoài năm mét.
Dù sao trước kia tổng giám đốc Lục và phu nhân không phải thế này.
Họ kết hôn năm năm, tổng giám đốc Lục rất ít nói mà phu nhân cũng trầm ổn yên tĩnh.
Trước mặt người ngoài, họ là một đôi vợ chồng hoàn mỹ.
Nhưng thư kí Trịnh biết, thật ra tổng giám đốc Lục và phu nhân cũng không thân mật như thế.
Ngay cả người ngoài như cậu cũng có thể cảm nhận được cuộc hôn nhân của họ có chút vấn đề.
Cậu từng nghe nói thời đại học tổng giám đốc Lục có một người bạn gái, về sau lúc anh mới tiếp quản nhà họ Lục, lúc anh cần có người ở bên cạnh bầu bạn nhất, người đó vì lý tưởng của mình mà bỏ tổng giám đốc Lục đi.
Tổng giám đốc Lục vì mối tình đó mà chịu tổn thương rất lớn.
Người có khuynh hướng bảo vệ bản thân, sau một lần tổn thương sẽ sợ bị thương tổn lần nữa.
Khi đó thư kí Trịnh luôn nghĩ, có phải vì như vậy nên tổng giám đốc Lục mới đối xử với phu nhân như thế không, vẫn không thể nào giao được trái tim của mình ra.
Nhưng cậu lại cảm thấy, thật ra trong lòng tổng giám đốc Lục có phu nhân.
Khi đó tổng giám đốc Lục thường xuyên làm việc nhưng sẽ đột nhiên ngẩng đầu hỏi cậu: “Hôm nay phu nhân có lịch trình gì không?”
Sau khi cậu báo cáo chi tiết, tổng giám đốc Lục gật đầu rồi tiếp tục công việc.
Có một lần, cậu cả gan đề nghị: “Tổng giám đốc Lục, ngài có muốn gửi tin nhắn cho phu nhân không?”
Nhưng tổng giám đốc Lục chỉ ngẩn người nhìn điện thoại một lúc, cuối cùng cũng không cầm điện thoại lên.
Có lẽ hình thức ở chung như vậy đã thành thói quen, cho dù ngay cả thư kí như cậu cũng có thể thấy tổng giám đốc Lục ngày càng không muốn rời xa phu nhân, nhưng hai người họ vẫn giữ nguyên hình thức ở chung như lúc ban đầu.
Thư kí Trịnh luôn cảm thấy nếu cứ như thế này kiểu gì cũng xảy ra chuyện.
Quả nhiên, trong một đêm, khi tổng giám đốc Lục từ nhà quay lại công ty, dáng vẻ hồn bay phách lạc.
“Lão Trịnh.” Giọng anh rất nhẹ: “Cậu nói xem, nếu như vợ đột nhiên đề xuất ly hôn thì có phải là đùa không?”
Thư kí Trịnh thầm cảm thấy kinh hãi: “…Chưa chắc, vợ tôi ồn ào muốn ly hôn, cãi nhau rất căng thẳng, giấy đăng kí kết hôn từng xé hai lần nhưng chỉ cần ngày hôm sau tôi nhận sai là cô ấy sẽ hết giận, cũng sẽ quên luôn.”
Ánh mắt tổng giám đốc Lục như có ánh sáng.
Xoài Vẫn Giảm Cân
“Nhưng mà…” Cậu suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Tôi cảm thấy phu nhân không phải là người sẽ tùy tiện lấy chuyện ly hôn ra để nói…”
Lực sát thương của câu nói này hơi lớn.
Ngọn lửa nhỏ trong mắt tổng giám đốc Lục vừa dấy lên đã lập tức tắt.
Đêm đó tổng giám đốc Lục ngồi trong phòng làm việc cả đêm.
Và hình như cũng từ ngày đó, tổng giám đốc Lục bắt đầu khác trước.
Anh bắt đầu hỏi cậu đầu bếp Tứ Xuyên nào nấu ngon, sẽ hỏi cách ở chung của vợ chồng cậu như thế nào, sẽ hỏi những vấn đề nhỏ mà ngày trước anh không để ý, bắt đầu không thể che giấu được sự quan tâm của mình, cũng bắt đầu gọi điện nhắn tin cho phu nhân.
Thậm chí khi phu nhân ra ngoài làm việc, tổng giám đốc Lục ngày nào cũng đến chỗ cô ấy.
Thư kí Trịnh rất vui vì chuyện này.
Tổng giám đốc Lục biết sai rồi thay đổi, không tệ chút nào.
Nhưng cậu không ngờ, hai người họ vẫn ly hôn.
Cậu càng không ngờ sau khi ly hôn hai người họ lại bắt đầu yêu đương.
Sau khi tổng giám đốc Lục từ chức đã dồn hết sức lực lên người phu nhân, công việc của phu nhân rất bận, ngày nào tổng giám đốc Lục cũng đưa đồ ăn thức uống, đưa đi đón về.
Cuối cùng phu nhân thấy quá phiền, nói với anh mình không thể chỉ biết mỗi yêu đương như vậy được.
Thế là vì phu nhân mà tổng giám đốc Lục rời khỏi Lục thị, nhưng cũng vì phu nhân mà quay về Lục thị.
Thư kí Trịnh biết phu nhân cố ý nói như vậy.
Ngay cả cậu cũng cảm thấy tổng giám đốc Lục rời khỏi Lục thị là một điều đáng tiếc, huống hồ là phu nhân ở bên anh hàng ngày?
Tổng giám đốc Lục sau khi yêu đương trở nên khá nhỏ mọn.
Ví dụ như hôm đó phu nhân đột nhiên gửi tin nhắn cho thư kí Trịnh, nói lát nữa sẽ đến công ty lấy đồ.
Thư kí Trịnh tốt bụng báo cáo lại với tổng giám đốc Lục.
Nào ngờ anh lại không vui.
“Ba tiếng trước tôi gửi tin nhắn cho cô ấy nhưng cô ấy không trả lời.” Anh nhíu mày: “Vì sao cô ấy lại gửi tin nhắn cho cậu?”
Thư kí Trịnh cạn lời, chỉ có thể gượng cười ha ha.
Thật ra cậu rất muốn trả lời lại.
“Phải biết ngày trước phu nhân gửi tin nhắn cho tôi còn nhiều hơn ngài.”
Nhưng cậu không dám, là một người làm công ăn lương, cậu chỉ có thể nuốt nước mắt vào lòng, thuận tiện gửi tin nhắn cho phu nhân, uyển chuyển nhắc cô trả lời tin nhắn tổng giám đốc Lục.
Thư kí Trịnh cho rằng hai người sẽ nhanh chóng phục hôn.
Nhưng hai năm trôi qua, hai người họ hình như cũng không vội.
Cho đến đêm cuối cùng của năm thứ hai, sau khi tăng ca xong, thư kí Trịnh phát hiện đèn trong phòng tổng giám đốc vẫn còn sáng.
Hai năm nay tổng giám đốc Lục rất ít khi tăng ca nên cậu nghĩ rằng quên tắt đèn, đi qua định tắt.
Kết quả vừa hé cửa ra đã thấy tổng giám đốc Lục đang xoay lưng lại với cửa, trong tay cầm tài liệu, căng thẳng lẩm nhẩm gì đó.
Tay trái anh cầm một hộp nhẫn.
Thư kí Trịnh nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tuyết rơi, dưới cổng công ty, một bóng dáng nhỏ nhắn thướt tha vừa bước xuống xe.
Cậu mỉm cười, cảm thấy mình lại không cẩn thận mà biết một bí mật.
Lúc xoay người đi đến thang máy, cậu quay đầu lại nhìn phòng tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Lục, cố lên nha.” Cậu nói nhỏ.
Chúc anh thành công.
[Hết]