Yêu Chiều Kiều Vũ - 10
Cập nhật lúc: 2024-09-27 19:33:44
Lượt xem: 118
Chắc hẳn Thương Dịch đã nghe chuyện ta được chọn làm Thái tử phi, hắn nghi ngờ ta và Thái tử có tư tình, muốn chia tay với ta rồi.
Ta úp mặt vào giường khóc nức nở. Quá ủy khuất, Thương Dịch thậm chí còn không thèm nghe ta giải thích mà cứ thế biến mất, sao hắn có thể làm như vậy chứ?
Hắn đơn phương chia tay như thế, còn không gặp ta lấy một lần, thật là quá vô tình.
Nằm trên giường khóc ròng rã nửa canh giờ, ta lau nước mắt, quyết định phải tự mình trốn thoát.
Đã bị Thương Dịch bỏ rơi rồi, con đường phía trước ta phải tự mình bước tiếp.
Ta thề là ta suýt chút nữa đã trốn thoát rồi. Khi cả người ta đang treo trên bờ tường Phủ Thái tử, chuẩn bị nhảy ra ngoài thì bị ai đó túm lấy kéo xuống.
Rồi.
"Kiều quý nhân, người định đi đâu vậy?"
Ta cúi đầu im lặng như một đứa trẻ làm sai chuyện.
"Kiều quý nhân, hiện nay Thái tử điện hạ đã lên ngôi Hoàng đế, người cũng nên thu dọn đồ đạc, theo ta vào cung rồi."
Ta sững sờ, lúc này mới hiểu ra cách xưng hô của thái giám này với ta.
Thái tử Thận đã lên ngôi? Còn phong ta làm quý nhân? Trời ơi, chuyện này xảy ra khi nào vậy?
Ta chợt nhớ tới tiếng chuông nghe thấy tối qua, còn tưởng là tiếng chuông bình thường, nào ngờ lại là chuông báo tang khi Bệ hạ băng hà.
Nhưng sự đã đến nước này, ta không thể trốn thoát, chỉ đành ủ rũ cúi đầu đi theo bọn họ vào cung. Vào cung rồi, có lẽ ta sẽ không bao giờ thoát ra được nữa, phải bị giam cầm cả đời trong cung sao?
Ta bi quan nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/yeu-chieu-kieu-vu/10.html.]
Ta được ban cho ở Thúy Trúc cung, vô số quà tặng được chuyển đến, cung nữ thái giám đều cung kính gọi ta là "Kiều quý nhân", khiến ta sởn cả gai ốc.
Thúy Trúc cung rất lớn nhưng chỉ có một mình ta ở. Ta bỗng nhớ tới những thị thiếp khác trong phủ Thái tử.
"Những người khác đâu? Họ cũng vào cung sao?"
"Thưa Kiều quý nhân, Bệ hạ chỉ sách phong cho một mình người, chứ không sách phong cho những di nương khác trong Phủ Thái tử."
Ta bỗng cảm thấy kinh hãi tột độ. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Thái tử ngày nào giờ đã lên ngôi Hoàng đế, đã có đủ khả năng bảo vệ Triệu di nương mà hắn yêu thương rồi chứ? Sao còn cứ bám riết lấy ta không buông? Chẳng lẽ... chỉ nhắm vào mình ta mà vặt lông sao?
Ta phát điên rồi, ta sắp nổi điên rồi, nhưng ta không thể không duy trì hình tượng, bày ra một bộ dạng vui mừng.
Ha ha, ha ha ha ha! Ta thật sự rất vui a.
Canh khuya, ta trằn trọc trên chiếc giường rộng lớn, giấc ngủ cứ mãi trốn tránh. Bất chợt, một vòng tay quen thuộc ôm lấy ta, hương thông thoang thoảng vấn vít. Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên sau lưng ta: "A Vũ vẫn chưa ngủ sao?"
Ta nghiến răng, chỉ muốn đá hắn xuống giường. "Cút đi, đừng ôm ta!"
Thương Dịch biết ta đang giận dỗi, ôn nhu nói bên tai: "Đừng giận nữa, mấy ngày qua ta có việc gấp phải giải quyết, để muội một mình ở Phủ Thái tử là lỗi của ta, muội muốn mắng thì cứ mắng đi."
Ta tức không nói nên lời, chỉ một câu "có việc" mà nỡ bỏ mặc ta giữa chốn hiểm nguy như vậy sao!
"Huynh đi đi, ta đã là sủng phi của Hoàng thượng rồi, ta muốn chia tay!"
Hòng chọc giận Thương Dịch, ta còn buông thêm một câu: "Hoàng thượng còn đặc ân cho phép ta gọi thẳng tên húy, gọi hắn là Thận nhi."
Chẳng biết có phải ta hoa mắt hay không, Thương Dịch chẳng những không nổi giận, mà khóe môi còn cong lên một nụ cười nhạt. "A Vũ cứ yên tâm, ta biết muội không muốn làm Kiều quý nhân, vậy thì không làm nữa."