Xuyên Thành Cậu Ngốc - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-13 19:31:31
Lượt xem: 322
7.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, tôi đi xuống dưới nhà, đôi chân thon dài nhí nhảnh trên từng bậc thang. Chúng như những đứa trẻ năng động không biết mệt, cứ đi rồi đi thôi.
Tính luôn bậc tôi đang đứng thì tôi còn cách tầng dưới đến bốn bậc, nhưng tôi không chịu yên phận đi xuống đàng hoàng mà trực tiếp lấy đà rồi phóng xuống luôn.
Mẹ cùng anh trai nhìn thấy cảnh vừa rồi liền trở nên sợ hãi, tạm dừng việc đang làm mà đi đến bên cạnh tôi. Giọng của anh trai chứa đầy sự lo lắng hỏi: “Hiển! Em có biết làm vậy là nguy hiểm lắm không?”
Đôi mày của anh hơi nhíu lại, tỏ vẻ nghiêm nghị và hà khắc.
Mẹ cũng phụ họa và bổ sung thêm: “Anh trai con nói đúng đó, doạ mẹ một phen hú hồn hú vía.”
Tôi cười khúc khích, đáp lời bọn họ: “Hiển rất mạnh, nhất định sẽ không bị thương đâu!”
Bà cười xoà rồi dắt tay tôi đến bàn ăn, kéo ghế ra đợi tôi ngồi vào rồi mới sang phía đối diện. Bà như một người mẹ hiền dịu, chăm lo chu toàn cho đứa con nhỏ ngờ nghệch, nghĩ lại thấy thương bà.
Nhưng biết làm sao được, tôi bị đẩy vào một thân xác của tên ngốc thì có thể làm gì để báo đáp bà thay nguyên chủ đây. Tôi thở ra một hơi, tạm thời gác chuyện ấy sang một bên rồi cầm muỗng lên xới từng miếng ăn.
Bỗng dưng có một cái bóng che khuất cả người khiến tôi giật mình xoay ngoắt người về sau, đối diện với cặp mắt sắc bén lẫn lạnh lùng. Đó chính là người ba của nguyên chủ, Trần Bá Minh.
Tuy không được nhắc đến nhiều trong tình tiết truyện, nhưng tôi nhớ rất rõ ông là một người rất nghiêm khắc. Và ông cũng là một trong những lý do suýt khiến hai nam chính không thể về với nhau.
Nghe có vẻ đáng buồn thật đó, nhưng cũng vì ông thương hai người con trai của mình rất nhiều mà thôi. Mất đi đứa con nhỏ là tôi đây, thì làm sao ông có thể yên tâm giao đứa lớn cho tên khác kia chứ.
Vào lúc tôi đang chìm trong mớ suy nghĩ thì ông lại cất tiếng nói: “Con đã khỏe chưa?”
“Hiển đã khỏe rồi! Nhưng chú là ai vậy ạ? Đây là lần đầu Hiển gặp chú đó.”
Bàn tay của ông khựng lại giữa không trung, có lẽ ông định xoa đầu của tôi nhưng lại bị câu hỏi kia doạ sợ. Ông không nói gì chỉ ngước mặt lên nhìn mẹ, ánh mắt như muốn hỏi “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bà ngập ngừng một chút rồi đáp lại: “Bác sĩ bảo đầu bị va đập nặng nên Hiển nó mất trí nhớ tạm thời, nhưng mình cũng đừng lo lắng quá chắc sẽ mau nhớ lại thôi. Nhưng không nhớ lại cũng được, miễn sao Hiển mạnh khỏe là tôi mừng rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xuyen-thanh-cau-ngoc/chuong-4.html.]
“Bà đừng suy nghĩ tiêu cực, chắc chắn sẽ nhớ lại thôi.”
Ông mỉm cười rồi nhìn tôi: “Chú là ba của con đây, là người đã tiếp sức mẹ để con có thể chào đời đó. Nên con có thể hoàn thành nguyện vọng của ba, là con luôn khỏe mạnh được không nào?”
hongduala9
Tôi cười khúc khích: “Hiển là đứa trẻ ngoan nhất trên đời, nên chắc chắn sẽ rất khỏe mạnh nha!”
8.
Sau khi ăn xong, tôi chạy lon ton đến chiếc sofa ngoài phòng khách. Nó được đặt đối diện với một cái tivi nên tôi đã rất tò mò, liệu chương trình ở thế giới này có giống ở nơi cũ của tôi hay không.
Vì thế tôi đã quay sang nhìn ba đang ngồi bên cửa sổ đọc báo, cười nói với ông: “Ba ơi, ba ơi! Cái hình chữ nhật đó là gì vậy? Nó đen thui xấu quá đi.”
Ông gấp tờ báo lại rồi đi về phía chiếc tivi, cầm lên một cái điều khiển từ đâu đó trong tủ xong bật lên. Hình ảnh đột nhiên chiếu lên, và có những người đứng ở trong đó nữa nên tôi đã giả vờ “Oa” lên một tiếng.
Bá Minh từ từ đi đến chỗ tôi rồi ngồi xuống bên cạnh, gương mặt của ông đầy nếp nhăn nheo của người lớn tuổi nhưng ông vẫn rất kiên nhẫn chỉ cho tôi biết “thứ này” điều khiển và hoạt động như thế nào. Ông giải thích thật sự rất chi tiết, đến mức tôi cảm thấy giả ngốc cũng tốt.
Suốt cả quá trình lắng nghe, tôi vẫn luôn gật gù theo từng câu nói của ông. Và bầu không khí cứ ấm áp mãi như vậy, toát lên sự êm đềm của một gia đình.
Bỗng nhiên, anh Phong lại đi ra từ phòng bếp rồi nói: “Hiển mau thay đồ đi, anh chở em sang nhà vị hôn phu của em nào.”
Hả? Sang làm gì?
Anh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi liền hiểu: “Em trai ngoan, bắt đầu từ hôm nay sẽ ở cùng với Hoài Nam đó, nếu có nhớ anh trai và mọi người thì cứ gọi về nha. Với cả Nam chỉ sống một mình nên em muốn quậy muốn phá gì cũng được hết, tên đó dám ăn h.i.ế.p em thì gọi anh, anh đánh chít nó!”
“À, Hoài Nam là tên hôm trước thay đồ cho em ở bệnh viện.” - Anh bổ sung thêm.
Nghe được câu nói này của Phong, sắc mặt của ông Minh trầm xuống một cách kì lạ, ngay cả đôi lông mày cũng nheo lại: “Thằng nhóc đó thay đồ cho Hiển?”
Anh cũng nhận ra mình lỡ lời nên nụ cười trên môi cũng dần tắt đi, không biết hắn sống nổi qua cơn thịnh nộ của ba hay không đây.